Giờ khắc , cuối cùng Tống Tuân cũng hiểu rõ vì đời nhiều quan tham như .
"Sao hai chúng thể ở hết căn nhà lớn như chứ?" Tống Tuân thật sự thể chấp nhận , cứ nghĩ đến việc căn nhà tốn đến vạn lượng bạc thì lập tức cảm thấy khối lượng ép bản thở nổi.
"Muội mua căn nhà cho bản ." Tống Anh nghiêm túc , "Huynh nghĩ xem, lỡ như ở kinh thành, nếu nhà thì mà chứ? Hơn nữa, nếu bỏ lỡ căn nhà như thì quá đáng tiếc!"
"Ta gì kiếm nhiều tiền như ... Không ." Tống Tuân lắc đầu.
Cho dù thể kiếm thì cũng sẽ tiêu tiền việc mua nhà, mua đất định hơn bao nhiêu?
"Huynh hiểu chuyện .
Huynh giàu ở kinh thành , nhà ai mà mấy căn nhà lớn? Sau khi thành hôn sinh con, nhi tử, nữ nhi và cha nương đều tách ở riêng.
Căn nhà chỉ sáu viện là còn ít đấy!" Tống Anh mở to đôi mắt vô tội, "Bây giờ mua , nếu cần thì mua từ chỗ .
Muội đương nhiên sẽ hố , cùng lắm chỉ kiếm của 2000 lượng là đủ .
Đến lúc đó, tròn cho một chút, cũng để lời."
"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.
Tống Anh thấy Tống Tuân trông vô cùng đáng thương thì dứt khoát : "Huynh yên tâm .
Không leo lên ? Nếu như thế thì ắt sẽ một ngày thể mua nổi căn nhà ."
"Huynh cho rằng quan kiếm tiền từ ? Cứ lấy hầu phủ ví dụ , tước vị Hầu gia một năm cũng bao nhiêu bổng lộc, nuôi sống cả nhà già trẻ.
Nếu thật sự dựa bổng lộc thì của Diên Bình hầu phủ sớm c.h.ế.t đói ." Tống Anh .