"…" Mí mắt Ngu Thanh giật giật, "Ngươi lừa thê thảm thật, nghĩ rằng mặc dù ngươi là nghèo khổ, nhưng ngươi keo kiệt như , chắc hẳn quen sống những ngày tháng khó khăn .
Những chỗ tiêu tốn nhiều tiền thế , nhất định ngươi nỡ đến, nên mới mời ngươi tới, định đổi tật keo kiệt của ngươi, ai ngờ ngươi là Nhị công tử của nơi ?" Lục Giai thì nhịn mà lớn.
"Chẳng lẽ ngươi cũng ?!" Ngu Thanh hỏi.
"Ta oan , quả thực đây từng Tống mua một thôn trang lớn, nhưng là chỗ .
Nếu thì lúc nãy bắt trả tiền vé cửa !" Lục Giai nỗi đau của khác.
Trong lòng cũng khá ngạc nhiên.
Mới qua bao lâu mà Tống Anh thể xây dựng một khu vườn rộng lớn thế ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc mới thấy Tống Anh, dường như nàng... vẫn còn đang bán thẻ kẹp sách từ lá cây thì ?!
Cô nương quả thật là một lợi hại! Lục Giai thầm thở dài.
Lúc tổ chức Thu Cúc yến, Hoắc đại nhân mặt giúp đỡ Tống Anh, khi đó , từ nay về , cuộc sống của cô nương tên là Tống Anh sẽ quá kém, thậm chí là sớm muộn gì, bộ Tống gia cũng sẽ đề bạt.
Chỉ là khi đó cho rằng, cái gọi là đề bạt chính là chiếu cố cho nhi tử của Tống gia, đặc biệt là khi Tống Tuân quan, chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
ngờ rằng, kịp đợi đến ngày đó, Tống Anh giàu như ?
Nhìn khu vườn rộng lớn …
Phải tốn bao nhiêu bạc mới thể xây dựng ?
Chưa đến chuyện tiền bạc, chỉ riêng mấy con vật , dễ dàng mà mua về !
Nếu khu vườn là do Hoắc đại nhân hỗ trợ xây dựng thì chứng tỏ Tống Anh ưu ái, còn nếu là năng lực của chính Tống Anh thì nàng quả là thần thông quảng đại!
"Ta mặc kệ, Tống Tuân, ngươi kiểu thì , nhiều tiền như mà còn keo kiệt, giấu diếm chúng kỹ càng như thế, ngươi phạt!" Ngu Thanh cảm thấy thể chịu nổi sự bất công .
Sao như !
Gia đình cũng thôn trang, nhưng thôn trang chẳng khác gì một trang trại bình thường, bên trong chỉ trồng chút lương thực gì đó.
Nhìn Vạn Linh Viên của ...
Chậc chậc chậc, đúng là khác xa một trời một vực!
"Phạt rượu, uống thêm vài chén nữa!" Có lên tiếng.
Vừa dứt lời, bên phía đài ngắm cảnh chợt hô lên: "Hổ xuất hiện !"
Nghe , những kẻ sách lập tức mất hết dáng vẻ tao nhã, chạy thẳng lên lầu, đài ngắm cảnh, chỉ thấy ánh sáng mờ nhạt, một con hổ vằn lờ mờ hiện ở đằng xa, mỗi bước của nó tựa như đạp lên trái tim bọn họ, rõ ràng cách một đoạn khá xa nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ!