"A... Chào ?" Tống Anh giơ tay lên giống như mèo chiêu tài, chào hỏi một tiếng.
"Lão đại!"
"Đại tỷ!"
"Mẫu !" "..."
Khung cảnh nhất thời hỗn loạn.
Tống Anh liên tục lùi về mấy bước: "Khoan ! Tiểu gà rừng, ngươi, ngươi trông như hai mươi ba, hai mươi tư tuổi , gọi Đại tỷ thì quá! Ngươi , còn thể nhịn .
Tiểu vàng oanh, ngươi gọi là gì!? Ta nhi tử ..." Mẫu cũng gọi ?
Chỉ thể nuôi một nhi tử, nhiều hơn! Không đúng...
Đám động vật nhỏ bắt đều thành tinh, lý gì mà Đại Hoàng và Đại Bạch nhà nàng .
Chẳng lẽ động vật nuôi ở nhà bản lĩnh bằng động vật hoang dã?
Cũng , ngỗng trắng lớn dẫn đầu cũng là động vật nuôi ở nhà mà...
Tống Anh vội vàng trái , cuối cùng hai từ trong phòng chạy .
Đại Hoàng giống những gì nàng tưởng tượng, cảm giác của tổng tài bá đạo, hình trông hai mươi tuổi, vẫn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như , trông kiêu ngạo hơn tất cả các yêu quái ở đây.
Còn Đại Bạch...
Thiếu niên ngựa trắng trong suy nghĩ của Tống Anh chính là như , sạch sẽ, trắng nõn, mặt mang nụ khẽ.
Đáng tiếc, nó ngựa mà là lừa, mặc dù hóa thành thì vẫn thấp bé hơn tổng tài bá đạo một chút, ngoài đầu còn một mảng tóc trắng, trông cực kỳ tiêu sái và bất kham.
Nhiều yêu quái như khiến Tống Anh ngây ngốc.
"Vậy bọn gọi là Đại vương nhé!?" "Không !" Tống Anh lập tức lắc đầu.
Nàng vốn dĩ cảm thấy khá nhưng câu hỏi xong chướng tai.
Hơn nữa, lỡ như khác thì sẽ rơi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta thấy nên học theo nguyên tắc của con , gọi là chủ nhân." Chồn Đại thẩm mang vẻ mặt nịnh nọt.
Tống Anh mấp máy môi, như cũng , nhưng Chồn Đại thẩm nịnh nọt như trông đáng sợ.
"Gọi là chủ nhân, các ngươi chính là mời về việc." Tống Anh thẳng.