Cha xuống tay tàn nhẫn, từng gậy đánh xuống đều cảm thấy đùi sắp đánh gãy!
Hắn đau tới mức nhe răng há miệng mà thể phản bác , mà nha đầu thối Nhị Nha còn ở bên cạnh xúi giục ngừng, thật sự hận thể khiến lão gia tử đánh c.h.ế.t !
"Cha! Ta thật sự sai ! Sau bao giờ như nữa!" Dù Tống Phúc Sơn sĩ diện đến thì lúc cũng thể cúi đầu.
Bên còn cha, cho dù năm, sáu mươi tuổi, nếu cha đánh thì vẫn chỉ thể quỳ xuống dạy dỗ.
Tống Anh khẽ cong môi: "Đại bá nương, tiền Đại bá mượn đây? Nếu Đại bá nhịn mà đánh bạc nữa thì e rằng mượn khác đấy." Đại Diêu thị đề phòng Tống Phúc Sơn.
Lão gia tử cũng cau mày, suy nghĩ một chút : "Ở nhà dưỡng thương mấy ngày, đó sẽ cùng ngươi tới phường nhuộm.
Ngươi trả tiền cho và đảm bảo sẽ mượn tiền nữa ngay mặt !"
Chỉ cần năng uyển chuyển một chút thì cũng đến mức mất mặt.
nếu chịu, ông chỉ đành đích khiến còn thể diện.
Giữa thể diện và tiền đồ, tất nhiên cái quan trọng hơn!
Không thể bởi vì một nhi tử cố gắng mà liên lụy cả nhà đúng ?
Sức khỏe của lão gia tử , chỉ đánh mấy cái thấy mệt nên ông ném gậy , hung dữ trừng mắt : "Chuyện ngươi cảm ơn Nhị Nha! Nhị Nha kịp thời kéo ngươi .
Nếu nó, e rằng ngay cả quần áo ngươi cũng thua sạch !"
"..." Trong lòng Tống Phúc Sơn vô cùng bất đắc dĩ.