Sau khi hỏi xong, Lục Giai lập tức cảm thấy hối hận, bởi vì Tống gia trông vẻ trào phúng.
"Tất nhiên là bởi vì Lục công tử ngươi trông ... dễ đối phó.
Cho dù thọc d.a.o lưng thì cũng khiến khác cảm thấy bất ngờ." Tống Anh nở nụ u ám.
"..." Lục Giai há to miệng, trong lòng khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Quả nhiên, Tống gia quả thực mềm yếu như bùn.
Từ lúc nàng bán lá cây, đáng lẽ nhận , thế mà vẫn chủ động hỏi lời , thật sự quá ngu ngốc.
"Muội ăn thẳng thắn, hiền đừng để trong lòng." Tống Tuân , hề trách cứ Tống Anh lấy một câu.
Lục Giai thở dài.
"Làm gì chuyện đó.
Tống thẳng thắn, chân thành, thật sự hiếm ." Lục Giai cũng khen ngợi theo.
Tống Anh quất nhẹ cái roi nhỏ: "Ta và ca ca sinh cùng tháng cùng năm."
"..." Sắc mặt Lục Giai đổi.
Vậy nên là Tống gia mà là tỷ tỷ Tống gia? Lục Giai cứng đờ mặt, quyết định im lặng.
Tống Anh đưa Lục Giai về Lục gia .
Không thể Lục gia quả thực là danh môn vọng tộc, trạch viện ở phố đông của trấn, gần đó nha môn và mấy đại trạch khác.
Những tòa nhà đều là của quan , thương nhân dù tiền cũng mua .
Điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là bên cạnh Lục gia là Hoắc phủ.
Tống Anh Hoắc phủ là trạch viện của "thúc phụ đại nhân" ở huyện Lễ mà nàng quăng tám sào cũng tới ...
"Hôm nay đa tạ Tống cô nương đưa tiễn..." Sau khi xuống xe, Lục Giai liên tục gã sai vặt cổng Lục gia hỏi han, sắc mặt đỏ hồng, trông ngượng ngùng.
Tống Anh thể thấu hiểu tâm trạng của , tiểu hoàng tử chuyên xe ngựa đột nhiên một ngày xe lừa khắp nơi, đương nhiên sẽ thấy vô cùng kí.ch th.ích, thể tiếp thu .
Tống Anh đầu tiên tới đây nên đưa mắt quan sát xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đương nhiên, đôi mắt nàng lúc còn đồ vật như .
Nàng đang quan sát khí tức.
Cái loại khí tức kỳ lạ, hư vô mờ mịt tồn tại vô cùng chân thật nàng xem là linh khí...
Lúc nãy ngang qua Hoắc phủ, khí tức nồng đậm mà cân bằng.
Còn Lục gia ...
Tống Anh ngẩng đầu lên , đó cau mày, mơ hồ cảm nhận cảm giác quen thuộc.
Lục gia... yêu quái?
Sắc mặt của Tống Anh trở nên phức tạp, đó nàng thoáng qua Lục Giai, lời nào.
Lúc , Tống Anh vẫn thả rèm che xuống nên Lục Giai luôn cảm thấy sắc mặt của Tống Anh kỳ lạ.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng phát hiện điểm mấu chốt!
Huynh Tống gia đích đưa về nhà, theo lễ nghi bình thường, nên mời họ trong một lát, cho dù chỉ uống một ngụm ...