Bốn người mà năm xưa cha ta từng tiên đoán—Thôi Tống đã chết, Thái tử bị giam lỏng, Hiền vương đi theo ta—giờ chỉ còn lại Lý Huyền Ca.
Bốn người, họ đều mang mệnh Thiên tử.
Ta đứng trên tường thành, phóng mắt nhìn khắp kinh thành phồn hoa. Như thể lại trở về đêm hôm đó, khi cha triệu tập ba chị em chúng ta.
“Nếu thuật xem mệnh muốn cải đổi vận số một người, phải có quan hệ đủ thân cận.
Các con hãy gả cho ba người trong số họ, thuận theo tâm ý, lấy thuật số mà can thiệp, giật dây xoay bàn, đổi hướng thiên hạ.”
Nhị tỷ nhíu mày:
“Phụ thân, vậy vẫn thiếu một người nữa.”
“Thì chỉ có thể đánh cược thôi.”
Đúng như cha từng nói — bốn người, chúng ta đã gả ba, đi đến hôm nay, vẫn còn sót một.
Tối đó, sau khi hai chị rời đi, ông giữ riêng ta lại, nói rất nhiều điều.
Lời ông vẫn còn văng vẳng bên tai:
“Vấn Thu, Vọng Xuân ôn hòa vô vi, Văn Hạ cố chấp dễ gãy, chỉ có con…”
Nửa đêm, ông đứng dưới hành lang, ngước nhìn vầng trăng tròn, tay áo bay phần phật theo gió:
“Cửa cược, nằm ở con.
Mệnh của con là Thất Sát, Tiêu Thần.
Chỉ cần con ở bên người nào lâu ngày, sẽ vô thức đoạt lấy vận mệnh của họ.”
—Thất Sát Tiêu Thần. Chủ đoạt.
Gió nổi lên, cờ bay phần phật.
Người ngựa của Lý Huyền Ca đã sắp tới kinh thành.
Lý Mục theo lệnh ta, đã đưa một số người rời đi.
Trong cung bận rộn chuẩn bị lễ đăng cơ chính thức.
Long bào và cung trang hoàng hậu cũng ngày đêm gấp rút may vá.
Để trấn an Lý Huyền Ca, ta nói rằng sẽ lập tức đăng cơ sau khi về cung, thậm chí còn cho chàng xem bản thêu mẫu. Nhưng có lẽ chàng chẳng để tâm.
Ngược lại, Tứ muội Minh Tá Đông vẫn chẳng chịu yên phận.
Cung nữ hầu hạ nàng ta đến báo, mang theo một đống thư sao chép—hóa ra nàng ta đã lén chặn thư từ giữa ta và Lý Huyền Ca, còn tìm cách liên hệ với chàng.
Ta ép xuống những bức thư kia, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn:
“Các ngươi đã hầu hạ trong cung lâu ngày, thử nói xem, đứa bé trong bụng Minh phu nhân… là của ai?”
Các nàng kể lại tường tận từng người mà Minh Tá Đông từng gặp, từng việc từng lời nàng ta làm từ ngày vào cung.
“Tiên đế đối với Minh phu nhân quả là thân tình, nhưng nghiêng về từ ái của trưởng bối, chứ không giống tình nam nữ…”
Ta nghe mà khẽ nhíu mày. Ta biết, đứa bé đó không phải của Tiên đế.
Tối hôm đó, Tứ muội sẩy thai.
Ta đã sai ngự y tận tình điều dưỡng, nhưng nàng ta lại mắng ta một trận tơi bời, nói chính ta đã hại c.h.ế.t đứa con của nàng ta.
Quả thực, ta có dự định đó—nhưng còn chưa kịp ra tay.
Nàng ta nổi trận lôi đình, đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Một đêm nọ, ta mất ngủ bèn đi dạo. Khi đi ngang điện Trường Ninh, ta thấy ánh nến le lói.
Tiến đến đẩy cửa, ta thấy Tứ muội đang đứng trước gương đồng.
Nàng ta đã thay sang cung trang của hoàng hậu, nhưng y phục rộng quá, tay áo che kín cả tay, váy dài lê thê, bước đi khó nhọc.
“Đứa bé là do chính ngươi tự phá, chỉ để thực hiện giấc mộng xuân thu của mình?”
Minh Tá Đông quay phắt đầu lại, phượng trâm cài tóc theo động tác mà khẽ vang lên tiếng kim loại trong trẻo.
“Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao? Tiên đế từng ban hôn ta và Lý Huyền Ca, ta mới là chính thất, ta mới là hoàng hậu tương lai!”
Nàng ta chìm trong ảo tưởng của chính mình, nhìn ra cửa sổ khẽ hé, thần sắc như say mê:
“May là, may là năm xưa ta đã giúp tỷ một phen!
Ta cũng coi như giúp được chàng, chàng nên cho ta một vị trí!”
Người năm xưa đêm đêm mở cửa sổ cho ta—là nàng ta.
Nếu năm đó Triệu Triệt biết điều này, e chẳng bị nàng trở mặt cắn ngược như hôm nay.