"Hôm qua Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, lệnh cho ta thẩm tra vụ án này."
Ta cầm đơn kiện trong tay, tố cáo hàng chục tội của Nghiêm Cao Dật. Tham ô hối lộ, biển thủ tiền cứu trợ thiên tai, sai gia nô hành hung, chỉ riêng tội trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, trong một năm đã có hàng chục người đến kiện.
"Nghiêm Cao Dật, ngươi có biết tội của mình không!"
Dưới công đường, tiếng người ồn ào.
"Phì! Cẩu quan! Hàn Thanh thiên, đánh c.h.ế.t tên cẩu quan này!"
"Hàn Cẩn! Ngươi có biết tội của mình không!"
Một giọng nói vang dội át cả tiếng ồn ào của đám đông.
Thừa tướng cầm thánh chỉ màu vàng rực, từ bên ngoài đi vào.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
"Nữ tử Hàn Văn Cẩn, mạo danh huynh trưởng, nữ giả nam trang, thi đỗ làm quan. Hàn Văn Cẩn! Phạm tội khi quân lớn như vậy, ngươi có biết tội của mình không!"
Như sấm nổ giữa trời quang, tất cả mọi người đều bị chấn động đến ngây người.
Đám đông im lặng một lúc rồi bùng nổ những tiếng bàn tán ồn ào.
"Nghĩa là sao, là nữ à? Hàn Thiếu khanh là một nữ nhân?"
"Ồ, thật hay giả vậy, nữ nhân làm quan, còn ra thể thống gì!"
Thừa tướng cười lạnh một tiếng, bước sang một bên, nhường chỗ cho người đằng sau. Người đó mặc áo màu xanh, đang nhìn ta cười khổ.
"Muội muội, ngươi mạo danh ta, giấu ta thật đau khổ."
Là thứ huynh của ta, Hàn Cẩn thật sự.
"Người đâu, bắt nàng ta lại!"
Bên cạnh có quan binh ùa đến, ta nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Thừa tướng.
"Ta muốn gặp Hoàng thượng."
Thừa tướng ném thánh chỉ vào tay ta, ánh mắt nhìn ta đầy tự mãn và châm biếm.
"Tự mình xem đi, thánh chỉ còn có thể giả được sao? Hàn Cẩn, ngươi đã đánh giá sai tầm quan trọng của mình trong lòng hắn ta, cũng đánh giá sai tầm quan trọng của ta. Bây giờ đã chơi hỏng rồi phải không? Ha ha ha ——"
Ta run rẩy tay mở thánh chỉ ra, chữ viết bay bướm, là do Thẩm Tinh Hà tự tay viết.
Ta đã cược sai, thua trắng.
15
Người ta vẫn nói thiên gia bạc tình, ta chưa từng mong cầu Thẩm Tinh Hà thật lòng với mình, nhưng ta cũng không nghĩ hắn ta sẽ muốn lấy mạng ta.
Khi ta được đưa đến chợ rau, người vẫn còn choáng váng.
Thừa tướng ra lệnh cho người ta tháo búi tóc của ta, ta mặc một thân áo tù màu trắng, tóc tai bù xù, dung mạo nữ tử hiện rõ.
Trước mắt đông nghịt dân chúng, mọi người bàn tán không ngớt, ánh mắt bọn họ nhìn ta không còn sự kính trọng như ngày trước.
"Hàn Cẩn, nói đi, ngươi nữ giả nam trang vào triều làm quan, rốt cuộc muốn làm gì? Có phải muốn quyến rũ Hoàng thượng, dâm loạn cung đình không?"
Ta cười lạnh, ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Muốn g.i.ế.c thì giết, ta có chơi có chịu."
Thừa tướng không chịu buông tha, đến lúc chế, ông ta vẫn muốn sỉ nhục ta thật tàn nhẫn để trút mối hận trong lòng.
Ông ta ra lệnh cho người lấy kẹp ngón tay, kẹp vào các ngón tay ta.
"Hàn Cẩn, vì sao đọc sách? Vì sao làm quan? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?"
Ta quỳ trên mặt đất, mười ngón tay bị siết chặt dần, cơn đau dữ dội ập đến, ta ngẩng mắt nhìn đám dân chúng trước mặt, ánh mắt bọn họ trống rỗng, vẻ mặt bối rối, mang theo vài phần đồng cảm, lại đầy vẻ không thể tin nổi.
Đại nương tặng rau cho ta đứng ở nơi không xa, muốn nói lại thôi. Lão gia gia tặng trứng gà cho ta cũng nhìn quanh bốn phía, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không dám.
Ta cụp mắt, suy nghĩ miên man.
Phải rồi, vì sao đọc sách, vì sao làm quan. Ban đầu, chỉ là muốn tranh một hơi thở, sau này, càng đọc nhiều sách, càng cảm thấy gánh nặng trên vai mình ngày càng nặng. Lời thề của người đọc sách khi bái Thánh Miếu thường vang lên bên tai, nhưng những điều này, dường như chỉ có mình ta nhớ rõ.
Thừa tướng vẫn đang gằn giọng hỏi, ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy xuống từng giọt, môi run lên dữ dội.
"Ngươi nói gì? Hàn Cẩn, ngươi đã thú nhận rồi phải không, nói to lên! Vì sao làm quan!"
Ta ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào đám dân chúng trước mặt.
"Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh!” (Dựng tấm lòng cho trời đất, xác lập vận mệnh cho muôn dân.)
"Vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình!" (Kế thừa học thuyết của thánh hiền xưa, khai mở thái bình cho muôn đời sau.)
Tiếng nói càng lúc càng vang, chấn động đến mức đánh thức người ta.
Đám đông bỗng im lặng, một lúc sau, ta thấy đại nương gào khóc lao tới.
"Nàng là nữ tử thì sao, chỉ có nàng mới ghi nhớ dân chúng chúng ta trong lòng. Nàng là Hàn Thanh thiên, nàng là Thanh thiên đại lão gia mà. Các ngươi có trái tim không, có trái tim không!"
Bà ấy giãy giụa lao về phía ta, bị quan binh phía trước chặn lại đẩy ngã. Đại gia bên cạnh hét lớn một tiếng, cũng cùng lao tới.
"Hàn Thiếu khanh là vị quan tốt, nàng không thể chết, các ngươi muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c ta, g.i.ế.c ta đi!"
Như một hòn đá rơi xuống nước, khuấy lên ngàn cơn sống.
Ta nhìn thấy trước mắt người đông cuồn cuộn, như dòng lũ đổ về phía ta, cười rơi nước mắt.
Có những người, cả đời có rất ít, ngươi chỉ cho bọn họ một chút, bọn họ có thể vì ngươi liều mạng.
Cuộc đời này của ta, bước đi lạc nhịp đến tận cùng.
Có bọn họ tiễn đưa, đủ rồi.
Ta nhắm mắt lại, phía sau là tiếng hét xé toạc cổ họng của Thừa tướng.
"Mau, g.i.ế.c Hàn Cẩn, hành hình ——"
16
Khi tỉnh lại, trên đầu là màn lụa màu vàng sáng, dưới thân là chăn gấm mềm mại, có mùi long diên hương nồng nặc.
Ta quay đầu lại, Thẩm Tinh Hà đang ngồi bên cạnh, mỉm cười nắm tay ta.
"Bây giờ nàng là Cẩn Phi của trẫm rồi."
Ngón tay ta run lên, một cơn đau tê buốt ập đến. Ta ngước mắt nhìn, Thẩm Tinh Hà nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay ta.
"Đôi tay này, từ nay về sau không thể cầm bút viết chữ nữa. Nhưng có thể an tâm ở hậu cung, đùa tranh hoa điểu, trẫm thấy rất tốt."
Ta lập tức hiểu ra, Thẩm Tinh Hà không thực sự muốn lấy mạng ta, hắn ta muốn lấy mạng của Hàn Cẩn.