Giọng nói lạnh nhạt của Hồ Cửu vang lên, cả Túc Trì, Hữu Thủ, cùng Từ Chấn Nam, Thanh Ngũ đều bất ngờ.
Vẫn biết Chiến thần trước giờ không lộ biểu cảm, chỉ là với Bạch Thố, có lẽ gay gắt quá mức.
Hồ cửu đi thẳng ra ngoài, mà Túc Trì lúc này mới tiến gần Bạch Thố.
“Nếu có thể, cô nên về núi Hàng, ít nhất cũng an yên một đời.”
Anh ta chỉ là thực tâm quan tâm muốn điều tốt cho Bạch Thố.
“Còn có thể sao?”
Ánh mắt vô hồn của Bạch Thố càng làm Túc Trì đau lòng.
Nhưng dù đau lòng thì sao chứ?
Cũng không thể khác đi!
Bạch Long nếu như không thể quay đầu chỉ có thể có một hậu quả!
Chính là cái chết!
Bạch Thố chỉ có thể lựa chọn.
Hữu Thủ lúc này chạy nhanh theo Hồ Cửu.
“Anh… có chuyện?”
Hữu Thủ dè dặt hỏi.
“Tôi mệt mỏi.”
Khi chuẩn bị lên xe, Hồ Cửu nhìn lên bầu trời xa xăm, cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi.
…
Hữu Thủ không biết phải nói gì.
Lúc này, Từ Chấn Nam từ bên trong chạy ra ngoài vẻ mặt gấp gáp.
“Tìm ra rồi…”
“Bạch Long dùng đường buôn lậu để di chuyển thuốc…Hắn cho người vận chuyển theo đường suối. Suối này dẫn tới một con sông lớn ở vùng đồng bằng, từ đó ra cửa biển…”
Từ Chấn Nam ngắn gọn thuật lại chi tiết.
Bạch Long này quá thông minh, khó vậy mà ông ta cũng nghĩ ra.
“Hừ… xem như ông ta có bản lĩnh.”
Nghe Từ Chấn Nam báo cáo, Hồ Cửu có chút suy nghĩ.
“Trong suốt quá trình đó, Bạch Long có lộ diện?”
“Thưa Chiến thần, không có.”
Từ Chấn Nam suy nghĩ lại thì trả lời ngay.
“Vậy làm sao cậu biết đó là thuốc của Bạch Long?”
“Phía cảnh sát cùng đội điều tra đã xác nhận, số thuốc còn ở suối khá nhiều, còn có một số được vớt lên thuyền ở cửa sông.”
Từ Chấn Nam hơi nhíu mày, quả thật có chút bất thường, lẽ ra Bạch Long nên có mặt mới phải.
“Cảnh sát biển cũng đã bắt giữ một số tàu thuyền chứa loại thuốc này.”
“Chắc chắn vẫn còn, tiếp tục cho người tra đi.”
Hồ Cửu nghe xong thì chắc chắn, đây không phải con đường vận chuyển duy nhất, cũng chưa phải tất cả.
“Tốt nhất nên tìm ra cơ sở nghiên cứu sản xuất, san bằng nó đi, đảm bảo không còn sót cái nào.”