“Sẽ không! Bạch tiểu thư đến đột ngột, có lẽ ngài ấy cần thời gian để bình tĩnh cũng nên.”
Túc Trì an ủi, dù sao chuyện này đầu sỏ vẫn là tên Hữu Thủ kia mà ra.
Nói gì thì nói Hữu Thủ quá mức làm càn, tự ý để Bạch Thố đến đây, chưa nói đến an toàn, phía Hồ Cửu biết, bọn họ xem như ăn hành không ít.
“Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô. Ở đây sẽ có dì Thẩm chuyên nấu ăn rồi, nên chuyện này cô cũng đừng lo lắng.”
Túc Trì vừa dẫn cô tới phòng vừa giới thiệu sơ tình hình ở đây.
“Dì Thẩm? Trước giờ tôi chưa nghe.”
Bạch Thố ngơ ngác, ánh mắt linh động, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Túc Trì thấy bộ dáng này thì nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, quả thực nhịp tim của Túc Trì loạn đi vài nhịp.
“À… cái này, dì Thẩm được Long chủ cứu từ Hồ gia ra. Nói ra gia cảnh cũng rất khó khăn, cháu của bà ấy còn đang bệnh nặng cần điều trị. Long chủ đã để cậu bé điều trị nơi tốt nhất, cũng không cần dì Thẩm làm gì.”
“Chỉ là bà ấy vẫn muốn phụ giúp việc vặt ở đây để trả ơn.”