“Nếu không em nghĩ ai có đủ năng lực đó chứ?” Vinh Y Tiếu cảm thấy Trần Giai Linh lo lắng thừa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại Trần Giai Linh cũng cảm thấy lời của Vinh Y Tiếu không sai, nếu hắn ta không phải Chiến thần thì sao có thể có khối tài sản lớn thế kia, còn có quân đội hộ tống.
Trần Giai Linh nhìn khu vực bán trang phụ nam, trong đầu cô như lóe lên suy nghĩ.
“Anh nói xem, Chiến thần nhiều năm qua vẫn mai danh ẩn tích, tại sao về thành phố Gia lại phơi bày thân phận?”
“Cái này… có thể là thời bình, cũng không cần giấu.” Vinh Y Tiếu không hiểu ý Trần Giai Linh.
“Có nghĩa là anh ta có chuyện cần dùng thân phận. Quà bằng vật chất không thể thiếu, nhưng nếu có món quà ý nghĩa… ví dụ như giải quyết vấn đề khó khăn của anh ta. Có phải sẽ…”
“Sẽ xem như chúng ta có ơn với anh ta.” Vinh Y Tiếu tiếp lời.
“Hoặc ít nhất… cũng là thân càng thêm thân.” Hắn ta nhíu nhíu mày nghĩ.
Trần Giai Linh cười cười, cũng không nói tiếp.
Dù sao cô suy nghĩ còn hơn thế, làm người phụ nữ của Chiến thần cũng là một cách.
Không nhất thiết là vợ, có thể là tình nhân… chỉ cần là người của Chiến thần, ít nhất lợi ích cô ta đạt được không ít.
Chỉ là Trần Giai Linh không nói thành lời, ánh mắt lóe lên tia tính toán.
“Anh xem bộ này rất hợp với anh.” Trần Giai Linh dịu dàng ướm thử áo sơ mi tím lên người Vinh Y Tiếu.
Hắn ta nhìn dáng vẻ Trần Giai Linh thì càng thêm đắc ý.
“Em cũng nên chọn một bộ.” Hắn nắm tay cô ta rồi nói.