Vân Thiển Nguyệt nhìn Tống Hành với vẻ mặt “tôi là ai, tôi đang ở đâu” mà không nhịn được cười.
Tống Hành lại quay sang nhìn Lộ Giai Phối: “Chị Lộ, chị…”
Lộ Giai Phối ôm bụng cười không ngớt: “Haha, không chịu nổi nữa rồi! Tôi còn có một nhiệm vụ ẩn, nếu bị kích hoạt thì tôi sẽ biến thành xác sống đuổi g.i.ế.c cậu. Haha!”
“Vì sao tôi lại thảm thế này chứ? Tô đại đại ơi…” Tống Hành vốn là kiểu người hướng nội, hơi nhút nhát, nhưng dạo này tiếp xúc nhiều với Trần Độ nên càng lúc càng lệch lạc.
Trần Độ kéo Tống Hành, đẩy tay cậu ra rồi bảo cậu ôm ngực: “Nào, ảnh đế Trần Độ hướng dẫn diễn xuất trực tiếp! Cậu làm giọng bi thương hơn, rồi hét lên với Tô đại đại: ‘Tô đại đại! Tại sao người bị tổn thương luôn là em?’”
Sau khi diễn xong, Trần Độ quay sang hỏi Cảnh Vọng Thư: “Cảnh ca, như này được chưa?”
Cảnh Vọng Thư thản nhiên đáp: “Làm quá.”
“Á! Cảnh ca, anh không thể thế được!” Trần Độ hét lên đầy kịch tính, rồi bắt chước giọng dịch cổ điển: “A! Tiểu Vân tỷ thân yêu của tôi, một lần nữa tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi. Ôi Thượng Đế…”
Nói đến đây thì kẹt lời, anh ta quay sang Vân Thiển Nguyệt với ánh mắt cầu cứu: “Tiểu Vân tỷ…”
Vân Thiển Nguyệt lập tức ngồi thẳng, phối hợp cực kỳ ăn ý: “A! Con bọ rùa đáng c.h.ế.t kia! Ngươi lại dám yêu cầu ta như vậy? Ôi trời ơi, ta đã tạo nghiệp gì thế này! Ta phải nói với Cảnh tiên sinh thân yêu của ta, để anh ấy dùng gạch đập nát đầu ngươi!”
Trần Độ lập tức đỡ lời: “Ồ không! Xin hãy dừng tay! Đừng làm vậy! Đây chỉ là một trò đùa không đúng lúc thôi mà. Vì Thượng Đế, hãy tha thứ cho tôi! Nếu không, tôi thề sẽ biến thành con rùa già ngốc nghếch nhất trong vườn!”
Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc đáp: “Thượng Đế sẽ trừng phạt ngươi! Hãy xem ngươi đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đi! Là ma quỷ nào mê hoặc tâm trí ngươi vậy!”
“A, đồ chuột túi kia!”
“Ối! Nếu ngươi còn nói với ta như thế, ta sẽ dùng đôi giày cao gót 12cm đá thẳng vào lỗ mũi ngươi! Ta thề đấy!”
“Tôi…” Trần Độ lùi lại một bước, ôm n.g.ự.c ngã xuống: “Tôi c.h.ế.t không nhắm mắt…”
Bình luận trên màn hình:
【Ai có thể nói cho tôi biết Vân Thiển Nguyệt và Trần Độ đang làm gì không? 】
【Nhìn Tống Hành và Từ Thanh Uyển kìa, mặt cũng đơ ra luôn. 】
【Lộ Giai Phối cười đến ngu người rồi. 】
【Nam thần mà cũng đang cười kìa! 】
【Họ bị khùng rồi à? 】
【Khoảng cách thế hệ đấy mà! 】
【Cười c.h.ế.t mất! Hồi nhỏ coi mấy chương trình nước ngoài đúng là kiểu lồng tiếng như này luôn! 】
Mọi người chuyền tay nhau xem: “Tờ giấy này nhăn nheo, lại bị vứt bên đường, không phải của chúng ta viết, vậy chắc chắn là NPC.”
Nói rồi, Cảnh Vọng Thư nhìn về phía Lộ Giai Phối.
Lộ Giai Phối gật đầu.
“Nếu đây là thư tỏ tình của cô dâu, tại sao lại phải viết giấy mà không nói trực tiếp, không gặp nhau dưới ánh trăng? Điều đó chứng tỏ người nhận thư là người có học, biết chữ. Mà làng này hẻo lánh, ít người học hành.”
Tống Hành ngồi thẳng lưng: “Tuy là viết cho tôi, nhưng cái c.h.ế.t của cô ấy chưa chắc có liên quan đến tôi nha!”
Cả đám quay sang nhìn Tống Hành.
Tống Hành thấy ánh mắt mọi người, bối rối nhích người: “Tôi nói sai à?”
Vân Thiển Nguyệt bất lực: “Tụi tôi có nói cái c.h.ế.t của cô ấy có liên quan tới anh đâu…”
Tự lòi đuôi, Tống Hành muốn khóc mà không có nước mắt.
“Chẳng lẽ chơi trò này mà không có tí IQ là không được?”
“Cũng không hẳn, có quan sát là được.” – Từ Thanh Uyển an ủi.
Tống Hành cảm thấy như có con quạ đen bay qua đầu mình, rõ ràng là không được an ủi chút nào.
Bình luận trên màn hình:
【Haha, Từ Thanh Uyển còn an ủi Tống Hành bằng quan sát lực kìa. 】
【Tôi vẫn đang suy nghĩ về cốt truyện đó! 】
【Tống Hành dẫn bạn gái về quê, vừa về đã gặp đám tang. 】
【Có phải kiểu thanh mai trúc mã rồi trở mặt vô tình không? 】
【Có vẻ thế thật! Nhân vật Tống Hành này quá tệ, có Từ Thanh Uyển rồi mà còn mơ tưởng đến Vân Thiển Nguyệt, giờ lại dính dáng đến Lộ Giai Phối? 】
【Này, viết rõ tên nhân vật giùm, đừng gây hiểu lầm. 】
【Cẩn thận nhé, coi chừng bị người nào đó nhỏ mọn ghim đấy. 】
【Tôi giả vờ không biết người nhỏ mọn đó là ai nha~】
【Nào, nhỏ mọn ơi, nói tiếp đi, rốt cuộc là sao vậy? 】
Cảnh Vọng Thư tiếp tục: “Hồi nãy đã nói rồi, Tống Hành là người bản xứ.”
Tống Hành giơ tay rụt rè: “Cảnh ca, nhân vật của tôi là người bản xứ…”