Vân Thiển Nguyệt mở quả bóng, lấy ra tờ giấy bên trong, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ này.
“Tham quan nông trại một ngày”?
Không phải là chăm sóc động vật nhỏ sao?
Chỉ nghĩ thôi Vân Thiển Nguyệt đã đoán được mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Cô trừng mắt không thể tin được, nhìn Cảnh Vọng Thư:
“Đúng như tôi đang nghĩ đấy à?”
Khóe miệng Cảnh Vọng Thư cũng nhịn không được lộ ra ý cười:
“Chắc là vậy.”
Ngay cả anh cũng không cản nổi vận xui trong tay của Thanh Thanh.
【Có ai nói cho tôi biết họ đang đánh đố nhau cái gì vậy?】
【Tôi hiểu rồi, lúc trước bảo là chăm sóc động vật nhỏ, giờ lại “mĩ hóa” thành chuyến tham quan một ngày。】
【Vậy nên Vân Thiển Nguyệt mới rối rắm?】
【Không giống đâu。】
【Nhìn là biết mấy người chưa từng trải qua cuộc sống kiểu này. Tôi nghi là Vân Thiển Nguyệt đang nghĩ tới việc: đi nông trại, tham quan gì gì đó, thực chất là tổng vệ sinh, làm culi, rồi buôn bán。】
【Á á á, tôi cũng nghĩ ra rồi, nếu đảo nhỏ có cuộc sống bình thường, thì chắc chắn phải có sinh hoạt khí tức。】
【Đúng đó, vậy thực phẩm chắc cũng từ nông trại và vườn trái cây ra。】
【Đảo nhỏ giờ mở cửa tự do chưa? Tôi có thể xin làm NPC trên đảo không!】
【Anh trai tôi được tuyển vào đảo rồi, giờ cả nhà đều ở đảo, đã bắt đầu có cư dân định cư luôn rồi。】
【Ơ ơ, đừng đi vội, tiết lộ thêm chút nữa đi!】
【Nói nhỏ nhé, chị gái tôi cũng được tuyển vào đảo, đãi ngộ rất tốt, còn có thể sắp xếp công việc cho người thân, ký túc xá cho nhân viên cũng rẻ。】
【Bác họ tôi cũng đang tính định cư ở đảo đó, phong cảnh siêu đẹp, ngày nào tôi cũng ngắm màn hình chảy nước miếng。】
Trời đất, không ngờ chỉ một chuyện nhỏ mà lòi ra cả đống người thân của cư dân đảo nhỏ.
【Vậy có ai gặp mấy vị khách mời chưa?】
【Couple Cung Hằng là thật sao?】
【Ngoài đời thật họ cũng đẹp trai xinh gái vậy hả?】
【Tính cách của Từ Thanh Uyển ngoài đời cũng đáng yêu vậy không?】
【Lộ Giai Phối ngoài đời thật có thẳng tính như nhân vật không?】
Bình luận bay lệch chủ đề luôn.
Chưa kịp để mọi người hét ầm lên, phòng livestream đã tắt màn hình.
Livestream vừa tắt, khán giả vẫn còn tiếc nuối tràn vào Weibo supertopic để tiếp tục bàn tán còn dang dở, cũng có người đi giục fanpage chính cập nhật.
Ngay sau đó, fanpage chính cập nhật một dòng:
“Hẹn gặp lại thứ Sáu, trailer sẽ ra mắt.”
Ra trailer trước à?
Cũng được, còn hơn mỗi ngày ngồi dán mắt vào app hoặc tua đi tua lại livestream tìm “đường ngọt”.
Mấy vị khách mời khác cũng đã bốc thăm xong nhiệm vụ hôm nay.
_ Lộ Giai Phối và Trần Độ phải ra chợ bán rau, trải nghiệm một ngày thân thiện với dân chúng.
_ Từ Thanh Uyển và Tống Hành sẽ đến vườn trái cây, một ngày trải nghiệm phong cảnh đồng quê.
Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư ngồi lên xe du lịch do chương trình chuẩn bị.
Trên xe, Vân Thiển Nguyệt mới thò tay véo eo Cảnh Vọng Thư một cái, rồi vặn 360 độ.
“Cái trải nghiệm gì đây hả, có phải anh cố ý để quảng bá đặc sắc và phong cảnh của đảo nhỏ không?”
“Ái da, đau đấy, em mưu sát chồng à.” Cảnh Vọng Thư cười khẽ, không né tránh mà còn siết lấy tay Vân Thiển Nguyệt.
Camera vẫn đang quay đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Thiển Nguyệt thì véo lén, vậy mà cái đồ mặt dày này lại ngang nhiên nắm lấy tay cô!
“Không biết xấu hổ!” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, định giật tay về.
Một lần, hai lần… đều không giật nổi.
Cô tức đến giậm chân.
Cảnh Vọng Thư cười hì hì, khí chất lạnh lùng xa cách thường ngày bỗng chốc biến mất.
“Tất nhiên không phải anh sắp xếp. Chắc chương trình muốn làm đầy nội dung, kết quả tự rước họa vào thân, thật sự bị khán giả bầu chọn luôn rồi.”
Đến nơi rồi, nông trại cực kỳ rộng lớn, còn có cả bản đồ nội bộ và cáp treo tham quan.
Vừa xuống xe, đã có nhân viên mặc đồ NPC tiến lại:
“Xin hỏi hai người là nhân viên mới đúng không?”
Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Nhân viên kia đưa cho họ đồng phục nông trại và nói:
“Chín giờ có khách đến lấy 100 quả trứng, hai người đi chuẩn bị trước đi.”
Đồng phục là quần yếm kèm áo sơ mi hồng và mũ đồng bộ, nam nữ đều giống nhau.
Cứ tưởng chương trình sẽ cho thời gian làm tạo hình chỉnh chu, ai ngờ NPC đã dẫn họ thẳng đến phòng thay đồ.
“Tôi chờ năm phút.”
Năm phút?!
Vân Thiển Nguyệt dạo này do nghén nên toàn để mặt mộc, nhưng không có nghĩa là cô không để ý hình tượng.
Trong lúc gấp gáp thay quần áo xong bước ra, cô đã bị Cảnh Vọng Thư dọa sững sờ.
Bình thường luôn thấy Cảnh Vọng Thư lạnh lùng xa cách, giống như lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác.
Nhưng bây giờ, mặc bộ đồ yếm màu xám, áo hồng, đeo tạp dề, đi đôi ủng da nhỏ của nông trại, đội thêm chiếc nón rơm cực “bình dân”…
Trời đất, bộ dạng này lại đẹp trai c.h.ế.t người, một kiểu “phong vị đồng quê thanh xuân”!
Vân Thiển Nguyệt bật cười không nhịn được, đây đúng là lần đầu tiên cô thấy một Cảnh Vọng Thư như vậy.
Cảnh Vọng Thư cũng nhìn cô, sau đó bước tới, nhẹ nhàng lấy kem chống nắng bôi lên mặt cô một cách tỉ mỉ.
Ngón tay anh thon dài, lạnh buốt, nhẹ nhàng chạm vào má cô, động tác cực kỳ cẩn thận, như thể cô là món đồ sứ quý giá hoặc một báu vật hiếm thấy.
“Cẩn thận đấy, đừng để bị đen. Loại kem này em dùng được, yên tâm đi.” Anh khẽ nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, làm tim cô cũng khẽ rung lên.
Bôi xong, Cảnh Vọng Thư lại đội nón lên cho Vân Thiển Nguyệt, chỉnh sửa ngay ngắn rồi nắm tay cô kéo đi về phía chuồng gà.
Vân Thiển Nguyệt muốn rút tay ra, nhưng Cảnh Vọng Thư lại nắm rất chặt.
“Camera còn đang quay đó…” Vân Thiển Nguyệt ngượng ngùng nói nhỏ.
“Chúng ta đang tham gia chương trình hẹn hò mà, quen đi, còn muốn giành thưởng CP ngọt ngào không?”
Muốn chứ!
Tuy trước ống kính thể hiện tình cảm với Cảnh Vọng Thư có hơi ngại, nhưng mà phần thưởng bằng vàng vẫn quá hấp dẫn!
Đặc biệt trên hòn đảo này, làm gì cũng cần tiền.
Khi tới chuồng gà, Vân Thiển Nguyệt mới phát hiện, dùng chữ “chuồng gà” thật sự là đánh giá thấp: đây là khu biệt thự dành cho gà!
Chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi hỗn hợp lông vũ và phân gà nồng nặc.
Vân Thiển Nguyệt, lúc đầu còn vui vẻ, sắc mặt lập tức tái mét, ôm mũi né sang một bên nôn khan.
“Em cứ đứng ngoài trông hộ anh, đừng để gà chạy ra là được.” Cảnh Vọng Thư lấy một chai nước, chăm sóc cho cô uống xong mới nói.
Vịt Bay Lạc Bầy
Anh còn đi lòng vòng trong nông trại, tìm được một chiếc ghế đẩu nhỏ.
“Ngồi đây chờ anh.”
Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ghế nhỏ, nhịn không được bật cười:
“Vọng Thư, anh nhìn xem em ngồi cái ghế con này, có giống hồi nhỏ em ngồi ghế sofa mini ở cửa nhà, chờ ba mẹ tan làm không?”
Cảnh Vọng Thư: …
Cảm giác như lệch thế hệ rồi.
“Sau này anh mua cho em một cái sofa lười đặt trước cửa nhà, để em ngồi đợi chồng tan làm.”