[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thời gian còn sớm, que thử có thể cho kết quả sai. Vậy cô uống nhiều nước, nhịn tiểu, làm siêu âm màu trước, nếu xác nhận có thai, chúng ta kiểm tra tiếp.”
Cảnh Vọng Thư lập tức chạy vụt ra ngoài khiến Vân Thiển Nguyệt há hốc.
Cô vừa đứng dậy thì đã cảm thấy hoa mắt, ngẩn ra rồi thấy anh chạy trở lại, một tay đỡ lấy cô, tay kia cầm chai nước khoáng.
Bác sĩ ban đầu còn nghĩ anh không đáng tin, giờ thì thấy… đúng là đáng tin thật, chỉ có hơi luống cuống.
Vân Thiển Nguyệt không nhịn được cười:
“Chương trình tài trợ nước à?”
“Ừ, tiếc là không có máy quay ghi lại, lỡ mất cơ hội quảng cáo.” – Cảnh Vọng Thư mặt nghiêm túc đáp.
Vịt Bay Lạc Bầy
Bác sĩ cũng bật cười. Cảnh Vọng Thư, ai mà không biết — nam thần quốc dân, nam thần mặt lạnh, nam thần mối tình đầu.
Ai ngờ trước mặt Vân Thiển Nguyệt lại như thế này?
Không kìm được, bác sĩ nhẹ giọng trấn an: “Đừng căng thẳng quá.”
Vân Thiển Nguyệt uống nước, ngồi đợi ngoài phòng siêu âm, Cảnh Vọng Thư liên tục kể những chuyện thú vị suốt năm năm qua.
Cô càng nghe càng bực, cảm giác như cả thế giới đã đổi khác, không phải là giấc mơ của cô, cũng không phải là quá khứ.
Càng nghĩ càng khó chịu, ngẩng đầu thấy gương mặt ôn hòa, ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương của anh, cô liền cáu.
“Em mà không mang thai thì càng tốt, anh vừa mới được nếm mùi thịt, lại phải nhịn…”
“Câm miệng! Thế tức là anh không thích con chúng ta à?”
“Thích chứ, là vì mẹ nó là em. Con của anh, thì mẹ chỉ có thể là em thôi.”
Dối trá.
Anh rõ ràng đã thích Tô Tình Nhu, còn có cặp song sinh nữa.
Anh sớm đã quên cô rồi.
Nghĩ tới đây, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nước mắt sắp rơi.
Tiểu tiên nữ không thể thua, cô ngẩng cao đầu, giả vờ thản nhiên.
Cảnh Vọng Thư nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi.
“Thanh Thanh, chúng ta đã lỡ nhau năm năm rồi. Anh biết mình không đủ tốt, là lỗi của anh. Ngày hôm đó em nhất định rất sợ, là lỗi của anh, không kịp đến bên em.”
Vân Thiển Nguyệt ấm ức:
“Em đến tìm anh, anh đang cười với người con gái khác.”
“Làm gì có, đó là cô gái hỏi đường thôi. Ngoài em ra, ai muốn anh chứ? Ai cũng chê anh cả.”
“Em gọi điện cho anh, anh cũng không bắt máy.”
“Là lỗi của anh, xin lỗi em.”
“Em gọi anh đến, rồi một mình em chờ suốt đêm.”
“Là anh sai, Thanh Thanh. Anh đã bỏ lỡ em năm năm, anh không muốn lỡ em thêm nữa.”
“Em…”
Hai người còn chưa nói xong, Vân Thiển Nguyệt chợt thấy đau bụng:
“Em đi kiểm tra trước!”
Dứt lời liền nhanh chân bước vào phòng siêu âm.
“Thanh Thanh, đi chậm thôi!” – Cảnh Vọng Thư nhìn thấy bước chân cô vội vàng, sợ đến run người.
Cầm kết quả trên tay, bác sĩ nói như thường lệ:
“Cô có thai rồi, không phải mang thai ngoài tử cung, đã được sáu tuần. Có giữ lại không?”
“Vậy thì làm thêm xét nghiệm m.á.u kiểm tra progesterone. Không cần nhịn ăn cũng được.”
Cảnh Vọng Thư để Vân Thiển Nguyệt ngồi chờ, tự mình đi nộp phí, rồi dìu cô đến lấy máu.
Xem kết quả xong, bác sĩ nhíu mày nhìn Vân Thiển Nguyệt:
“Cô bị thiếu m.á.u nghiêm trọng.”
Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt đến hồn bay phách tán.
“Đừng căng thẳng. Tôi sẽ kê sắt và vitamin C uống kèm. Bình thường nên ăn nhiều thịt nạc, uống axit folic mỗi ngày đến khi đủ ba tháng. Cô quá gầy rồi, cần bổ sung dinh dưỡng.”