Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi

Chương 560: Hoàn chính văn



Những lời trăng trối của mẹ, Chung Hiếu tin tưởng hoàn toàn.

Hơn nữa từ khi cải cách mở cửa, không ai kiểm tra việc trao đổi vé giữa các cá nhân nữa, thậm chí ở một số nơi vé đã không còn được sử dụng nên câu chuyện về việc Chung Thuận từng buôn bán vé cũng dần được truyền ra.

Nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi. Cho dù Chung Hiếu có ôm xác mẹ khóc rống lên, hối hận và xin lỗi thế nào thì cũng không thể bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ.

Sau đó Chung Hiếu cùng vợ về quê, mang tro cốt của mẹ an táng tại mộ phần gia đình.

Rồi họ bán nhà, chuyển hộ khẩu, từ đó không còn qua lại với Chung Thuận nữa.

Mùa hè năm đó, Tô Dụ cùng Tô Dĩnh xin nghỉ phép về quê sớm.

Một phần là để sửa sang lại ngôi nhà ở quê, cuối cùng Tô Dĩnh cũng có thể thực hiện ước mơ trước đây, thay toàn bộ nhà cửa thành gạch xanh mái ngói và cửa sổ kính sáng loáng.

Lý do khác là vào tháng 7 năm nay, Tô Mậu sẽ bắt đầu thi đại học, hai chị em họ về để đưa Tô Mậu lên Bắc Kinh.

Bị ảnh hưởng bởi người anh rể tương lai là đồng chí Tiểu Từ, Tô Mậu quyết định thi vào trường quân đội.

Mặc dù bây giờ đất nước đã không còn chiến tranh nhưng việc trở thành một người lính bảo vệ tổ quốc vẫn là ước mơ của Tô Mậu.

Về điều này Tô Dĩnh không phản đối em trai chỉ vì tính chất nguy hiểm của nghề, vì đây là ước vọng của em trai cô.

So với kiếp trước, khi không có cơ hội nào thì giờ đây, ba người em trai của cô đều có thể có cuộc sống đa dạng và đầy màu sắc của riêng mình, điều này đối với Tô Dĩnh là điều quan trọng nhất.

Trước khi ba chị em lên đường, Tô Dụ đã ở lại cửa hàng trong huyện hai ngày và rồi cậu đã gặp một người không ngờ tới.

Khi người đó bước vào cửa hàng, Tô Dụ đã nhận ra đó chính là người đàn ông đã từng được cậu cứu mạng, người đã trốn sang Anh quốc trong đợt tuyết lớn trước đây. Không ngờ anh ta vẫn còn sống.

Bây giờ người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm, trông có vẻ sống rất tốt. Còn Tô Dụ cũng không còn là đứa trẻ như trước nữa nên cậu tiếp đãi anh ta như một vị khách bình thường.

Trong cửa hàng bày rất nhiều món đồ cổ do Lưu Đại Xuyên thu mua, tất cả đều mang phong cách cổ xưa, đầy nghệ thuật.

Tất nhiên trong đó cũng có nhiều món đồ nhỏ mà Tô Dụ đã khắc trong những năm qua. Đúng vậy, những món này được làm từ các mảnh đồ nội thất vỡ của nhà người đàn ông từng được cậu cứu mạng kia.

Lúc này người đàn ông kia ngửi thấy mùi hương gỗ trầm hương quen thuộc trong cửa hàng, khuôn mặt lộ vẻ hoài niệm.

Nhưng có lẽ vì dù mùi hương giống thế nào, nó cũng không còn là thứ của quá khứ nữa nên anh ta chỉ dừng lại một lúc rồi định rời đi.

Trước khi người đàn ông ra khỏi cửa, Tô Dụ gọi lại: "Thưa ngài, xin chờ một chút."

Người đàn ông quay lại, Tô Dụ ném cho anh ta một chuỗi hạt Phật gồm 108 hạt, tất cả đều được làm từ gỗ trầm hương của chính nhà anh ta, được khắc tỉ mỉ theo phương pháp cổ truyền, vô cùng quý giá.

Người đàn ông cứu mạng xoay xoay chuỗi hạt trên đầu ngón tay, hỏi Tô Dụ đầy ẩn ý: "Cậu em, ý cậu là gì đây?"

Tô Dụ khoát tay đuổi khách: "Tặng ngài thôi, có duyên."

Người đàn ông mỉm cười, cầm chuỗi hạt và rời đi.

Thực ra lúc này, người đàn ông này đã trở thành một thương nhân nổi tiếng ở Anh quốc. Lần này anh ta về nước là vì ngửi thấy cơ hội kinh doanh lớn và muốn tìm kiếm một vài đối tác trong nước, đồng thời trở lại thăm chốn cũ.

Đúng vậy, người đàn ông này cũng kinh doanh trang sức và đồ cổ.

Ban đầu anh ta chỉ nghĩ rằng đây là một cửa hàng nhỏ chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng kể từ khi nhận được chuỗi hạt, suy nghĩ của anh ta đã thay đổi.

Năm 1981. Tô Thành thi đỗ vào ngành kinh tế của Đại học Dân tộc.

Cùng năm, Tô Dĩnh tốt nghiệp đại học năm thứ tư, cuối cùng cô đã kết hôn với đồng chí Tiểu Từ, người mà cô đã yêu hai kiếp.

Năm 1982. Tô Dĩnh bắt đầu thường xuyên qua lại giữa Hồng Kông và đại lục cùng với Lưu Đại Xuyên và Tô Đại Trân, dần dần xây dựng đế chế kinh doanh của mình.

Việc Tô Đại Trân từng tốt bụng nhắc nhở Tô Dụ cũng đã được Tô Dụ báo lại cho Tô Dĩnh theo cách ám chỉ về "những hành động kỳ lạ của Tô Đại Trân" và Tô Dĩnh ngay lập tức hiểu rõ tình hình.

Nhiều năm sau, sau khi cùng trải qua rất nhiều điều, Tô Dĩnh mới thật sự coi Tô Đại Trân như một cá nhân độc lập, một đối tác đáng tin cậy trong kinh doanh thay vì chỉ là con gái của kẻ thù.

Cũng vào mùa hè năm 1982. khi đang học năm nhất cao học, Tô Dụ và Vương Nha Nha tình cờ gặp Tô Đại Điền trên một con phố lớn ở Thủ đô. Cậu ta đã bị cắt lưỡi, mất cả đôi chân và đang ngồi ăn xin.

Thì ra sau khi Tô Đại Điền mang số vàng giả lên huyện, cậu ta đã bị phát hiện và bị đánh cho đến bất tỉnh. Khi cậu ta ngất đi, bọn buôn người đã bắt cậu ta và bán cậu ta vào một mỏ than để khai thác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó khi mỏ than sụp đổ, chân của Tô Đại Điền bị thương nặng rồi lại bị chủ mỏ bán cho một băng nhóm tội phạm khác để vắt kiệt giá trị của cậu ta lần nữa.

Trong băng nhóm tội phạm, Tô Đại Điền bị cắt lưỡi, cắt chân và trở thành công cụ ăn xin để kiếm tiền cho bọn chúng.

Vài năm trước, băng nhóm bị cảnh sát tiêu diệt, Tô Đại Điền được giải cứu nhưng không có một xu dính túi, không có tài năng gì khác, thậm chí không có tiền để mua vé về nhà nên cậu ta chỉ có thể tiếp tục ăn xin ở các con đường lớn ở Thủ đô để sống qua ngày.

Cho đến hôm nay, Tô Dụ nhận ra cậu ta.

Sau đó Tô Dụ mua vé tàu cho Tô Đại Điền và tiễn cậu ta ra ga.

Nhưng khi Tô Đại Điền về đến thôn, cậu ta phát hiện ra rằng ở nhà chỉ còn lại người mẹ già nua và một người vợ câm mà mình chưa bao giờ gặp.

Nghe nói sau này Tô Đại Điền kết hôn với cô vợ câm và có một cô con gái.

Năm 1983. Tô Mậu tốt nghiệp trường quân đội và chính thức trở thành một quân nhân.

Năm 1985. Tô Thành tốt nghiệp Đại học Dân tộc và trực tiếp đến Hồng Kông để giúp đỡ chị gái Tô Dĩnh.

Cũng trong năm đó, sau bao nhiêu năm theo đuổi, cuối cùng Ngũ Lỗi cũng kết hôn với Lưu Lan Hương, hai người mở một tiệm bánh bao thơm phức ở Hồng Kông.

Cũng trong năm đó, cuối cùng Lưu Đại Xuyên cũng đạt được ước nguyện, kết hôn với Tô Đại Trân và trở thành vợ chồng hợp pháp.

Năm 1987. Tô Dụ và Vương Nha Nha tốt nghiệp tiến sĩ và bắt đầu làm việc chính thức trong đội khảo cổ.

Nhưng trong một chuyến đi khảo sát ngẫu hứng của đội khảo cổ, lâu lắm rồi không vào rừng, Tô Dụ lại gặp chuyện...

Cậu bước hụt một chân và rơi vào một ngôi mộ cổ khổng lồ.

Vương Nha Nha đứng trên miệng hố, hét lớn xuống dưới: "Tô Dụ! Cậu có sao không!"

Một lúc sau, Tô Dụ đáp lại: "Không sao."

Nhưng thực ra Tô Dụ không hề ổn như lời cậu nói.

Vì trong ngôi mộ cổ này, cậu nhìn thấy rất nhiều thứ quen thuộc...

Qua quá trình khai quật sau đó, Tô Dụ xác nhận rằng ngôi mộ này chính là lăng mộ của hoàng đế, cha cậu ở kiếp trước.

Những văn bản và bia đá còn sót lại trong ngôi mộ đã tái hiện lại những sự kiện xảy ra sau khi Tô Dụ qua đời.

Thì ra lý do cha của Tô Dụ đã ban chiếu chỉ phế truất thái tử là vì quan Khâm Thiên Giám đã quan sát thiên tượng và phát hiện ra rằng ngôi sao đế vương mới đang ngày càng sáng, trong khi ngôi sao đế vương cũ đang mờ dần. Quan Khâm Thiên Giám còn nói rằng khi ngôi sao đế vương cũ hoàn toàn tàn lụi, ngôi sao mới sẽ dẫn dắt triều đình đến một thời đại hưng thịnh vô cùng.

Nhưng khi đó cha của Tô Dụ vẫn còn sung sức, ông ta không cam tâm trở thành quá khứ nên đã ban chiếu phế truất thái tử, mong muốn thay đổi số mệnh, kéo dài triều đại của mình.

Nhưng không ngờ Tô Dụ lại tức giận đến c.h.ế.t vì chiếu chỉ đó.

Sau khi Tô Dụ qua đời, vận mệnh quốc gia suy giảm nhanh chóng, các hoàng tử khác không ai có khả năng trị vì.

Cuối cùng cha của Tô Dụ trở thành vị hoàng đế cuối cùng của triều đại.

Khi cha của Tô Dụ qua đời, em trai cậu còn chưa kịp lên ngôi thì quân địch xâm lược, toàn bộ hoàng cung trở thành tử trận, không ai sống sót.

Từ đó đất nước đổi ngôi, mà triều đại mà Tô Dụ từng biết nhanh chóng biến mất trong dòng chảy lịch sử.

Khi Tô Dụ đọc hết những điều này, đó là vào một đêm yên tĩnh, cậu ngồi một mình trong căn lều tạm dựng tại trại khai quật.

Sau khi đặt cuốn tài liệu xuống, trong lòng Tô Dụ không thể bình tĩnh được.

Nhưng cậu tự nhủ rằng, tất cả đã là quá khứ.

Chuyện cũ không thể níu kéo, tương lai vẫn còn có thể mong đợi.

Dù quá khứ có thế nào, dù có đau khổ đến đâu, cậu vẫn phải sống trong hiện tại và hướng về tương lai với sự hy vọng.

Bởi vì theo thời gian, những vết thương trong quá khứ sẽ dần lành lại để lại những vết sẹo xấu xí.

Mỗi khi nhìn thấy vết sẹo đó, nơi từng bị tổn thương sẽ đau âm ỉ.

Nhưng chỉ cần cậu không ngừng nỗ lực sống tốt trong hiện tại, cố gắng tạo ra nhiều ký ức đẹp và vui vẻ hơn.

Rồi sẽ có một ngày, những nỗi đau do vết thương cũ gây ra sẽ trở nên nhỏ bé, không còn đáng kể nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com