Chỉ cần nhìn mấy nét chữ kia, đã biết tên nhóc này giấu tài không lộ. Thân phận nô lệ mà vẫn viết được chữ đẹp thế này, chẳng lẽ không phải đang dốc hết tâm sức để đọc sách học hành?
Đã có căn cơ như thế, mà còn ở nhóm vỡ lòng với nàng, đúng là quá uổng phí, nàng phải tìm cách cho Tiểu Tần nhảy lớp mới được!
“Ngày mai không viết bài tập ở chỗ ta nữa, các ngươi mang giấy bút về nhà tự luyện!” Đường Tiểu Bạch phất tay, sau khi ra lệnh xong thì liếc mắt nhìn A Tiêu cũng đang thu dọn bút mực, “A Tiêu ở lại, ta có chuyện muốn hỏi!”
Dưới ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ của ba người còn lại, A Tiêu ngoan ngoãn dừng động tác, yên lặng đứng đó, thần sắc nhu thuận.
Đường Tiểu Bạch chống cằm bằng một tay, ngẩng mặt quan sát sắc mặt hắn, khẽ cong môi, nửa cười nửa không hỏi: “Một chút cũng không hiểu à?”
Tuy rằng Trương tiên sinh hơi khùng khi vừa mở đầu đã giảng về Mạnh Tử, nhưng hắn giảng thật sự rất hay, dẫn chứng phong phú, phân tích rõ ràng, ngay cả nàng còn hiểu được một chút, chẳng lẽ Tiểu Tần không hiểu gì sao?
Thiếu niên cúi mắt nhìn nàng một lúc, không trả lời, chỉ nhẹ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt.
Khuôn mặ lộ vẻ đắc ý, lại pha chút tinh nghịch.
Đường Tiểu Bạch "phụt" cười, không nhịn được kéo tay hắn:
"Hay là để ta đi tìm cho ngươi một quyển Mạnh Tử, không có sách đọc đúng là bất tiện thật."
Lý Mặc khẽ động mấy ngón tay bị nàng nắm lấy. Tay tiểu thư nhỏ mềm mềm như bông, vừa vặn ôm lấy tay hắn, ôm đến nỗi lòng hắn cũng mềm nhũn ra, nhất thời không nỡ rút ra.
Nghe nàng hỏi, hắn cũng chẳng nghĩ kỹ, liền gật đầu. Gật đầu rồi, trong lòng chợt lướt qua một tia chua xót, liếc nhìn nàng, hỏi:
"A Nguyên cũng có sao?"
Đường Tiểu Bạch sững một chút, sau đó cười ngả nghiêng trên bàn. Lý Mặc theo bản năng đỡ lấy thân người nàng đang cười đến run rẩy, rồi lại nghĩ ra nguyên nhân nàng cười, mặt hắn đỏ lên, dùng sức rút tay lại khỏi tay nàng.
Tiểu cô nương như thể vừa bị cướp mất vật báu yêu quý, nhào tới ôm lại cánh tay hắn, ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm:
"Hắn không có! Chỉ có A Tiêu có thôi!"
Mặt Lý Mặc đỏ bừng, cứng rắn chống chế: "Ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi."
Tiểu cô nương ra vẻ hiểu ý gật đầu, lúm đồng tiền sâu thêm: "A Nguyên không cần cái đó, hắn xem không hiểu, ta cũng không hiểu, chỉ có A Tiêu là thông minh nhất!"
Lý Mặc khẽ ho một tiếng, nói: "Ta cũng… không hiểu lắm…"
Tiểu cô nương khẽ lắc tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi còn muốn sách gì nữa không? Ta tìm cho ngươi!"
…
Một canh giờ sau, Đường Nhị tiểu thư xuất hiện ở Thư các, khí thế hào hùng tuyên bố:
"A tỷ! Muội muốn ba quyển Nhĩ Nhã, Thuyết Văn, Mạnh Tử!"
Đường Kiều Kiều đặt quyển sách đang cầm xuống, nhướn mày hỏi:
"Ba ngày nay muội là đi học, hay là bay lên trời rồi đấy?"
Đường Tiểu Bạch vốn đã quen với mấy lời châm chọc của đại tiểu thư, trực tiếp trình bày yêu cầu:
"A tỷ chẳng phải đã nói rồi sao? Chỉ cần muội nói ra được, thì sẽ tìm giúp?"
"Ai nhớ nổi cái lần đó là lần nào?" Đường Kiều Kiều vừa đưa tay cầm lấy cuộn sách trước mặt, vừa nhàn nhạt hỏi.
"Dù sao cũng phải tìm cho muội!"
Đường Kiều Kiều cười khẽ một tiếng, tiện tay ném quyển sách vừa cầm sang:
"Muội đọc được hai hàng trong này mà không sai một chữ, thì ta tìm cho muội ba quyển kia!"
Đường Tiểu Bạch tò mò mở ra xem, nhíu mày hỏi:n"Cái gì đây?"
Y như quyển lần trước đại tiểu thư đưa cho, gần như chẳng hiểu nổi chữ nào.nKinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện.
Đường Tiểu Bạch nhanh chóng ném trả lại quyển sách, tức giận:b"Quyển trước cũng là kinh Phật à?"
Đường Kiều Kiều cười ha ha: "Quyển trước là Cao Dao Mô!"
Toàn là những sách kỳ lạ thế này, bảo sao nàng đọc không hiểu!
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Đường nhị tiểu thư mới biết mình bị trêu, mặt liền lạnh xuống.nĐường Kiều Kiều càng khoái chí, tiến tới nhéo má muội muội, hỏi:
"Gần đây nghe nói muội chăm luyện chữ lắm à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe nàng hỏi thế, Đường Tiểu Bạch mới để ý mấy ngày nay đại tiểu thư chẳng ngó ngàng gì đến mình, liền liếc nàng một cái:
"A tỷ dạo này bận cái gì thế? Không thèm quan tâm đến muội – là muội muội duy nhất của tỷ đấy nhé!"
Đường Kiều Kiều vừa tức vừa buồn cười, gõ đầu nàng một cái: "Muội tưởng ai cũng rảnh rỗi như muội chắc? Tỷ bận lắm đấy!"
Đường Tiểu Bạch bị gõ cú đó cúi đầu xuống, liếc thấy trên bàn bày năm cuộn sách.mMột quyển là quyển Kinh Dược Sư vừa nãy, bốn quyển còn lại, cũng đều là kinh Phật.
"Cái này là định làm gì thế?" Đường Tiểu Bạch sờ vào mấy quyển sách được gói rất đẹp.
Đường Kiều Kiều hừ một tiếng:
"Bệ hạ nói Thái tử điện hạ bị thích khách ám sát, kinh sợ quá độ, sức khỏe ngày càng tệ hơn. Cho nên ra lệnh cho văn võ bá quan từ ngũ phẩm trở lên cùng người nhà, mỗi người đều phải chép tay một bộ kinh Phật, đến chùa Hiến Phúc vào Tết Đoan Ngọ để cầu phúc cho Thái tử."
Đường Tiểu Bạch nhíu mày. Quả là giả tạo!
Ngươi giả tạo thì thôi đi, sao phải kéo cả đám người theo?
"Muội tự chọn một cuộn đi!" Đường Kiều Kiều chỉ vào năm quyển kinh.
"Muội cũng phải chép à?" Đường Tiểu Bạch kinh ngạc.
"Chứ sao nữa! Không phải nói ai cũng phải chép sao?" Đường Kiều Kiều cũng không vui, "Cả phần của phụ thân với ca ca chúng ta cũng phải chép giúp!"
"Nhưng mà muội mới vừa học viết chữ—"
"Biết viết là được, bảo chép thì chép!"
…
Lý Mặc được đưa đến Minh Nguyệt lâu, thấy Đường nhị tiểu thư đang ủ rũ nằm trên bàn viết chữ.
"Vẫn chưa xong à?" Lý Mặc hơi ngạc nhiên.
Bài của hắn đã viết xong hai lượt rồi, nhị tiểu thư mới viết được ngần ấy chữ thôi sao?
"Không phải—"
Tiểu cô nương thở dài một tiếng, ngẩng đầu gọi hắn vào, len lén dúi cho chàng một bọc gì đó.
Lý Mục sờ thử – là sách.nSau khi đưa sách, cô nương sốt ruột đẩy hắn đi:
"Mau về mà đọc, ta còn đang bận đây!"
Lý Mặc nhìn tờ giấy đang viết trước mặt nàng, cau mày hỏi:
"Sao tự dưng lại đi chép kinh vậy?"
Tiểu cô nương lại thở dài, vừa viết vừa nói: "Để cầu phúc cho Thái tử điện hạ—"
Lông mày Lý Mặc khẽ động.
"Thái tử điện hạ còn nhỏ như vậy—hình như cũng tầm tuổi ngươi? Vậy mà thân thể đã yếu như thế… Ấy, ngươi cũng yếu, cũng khá… à không, không nên so với Thái tử… nói chung là cũng đáng thương lắm… Ta thì không ngại chép chút kinh cầu phúc, chỉ là, ôi, đại tiểu thư nói phải chép cho chỉnh tề, không được có vết bẩn—"
Đường Tiểu Bạch ngây người một chút, lật tờ giấy đầu tiên viết lỗi lên. Lý Mặc do dự một hồi, thấp giọng nói:
"Hay là… để ta chép giúp nhị tiểu thư?"
Đường Tiểu Bạch nhìn hắn lắc đầu:
"Bệ hạ nói phải đích thân chép, trừ khi giống phụ thân với ca ca ta, không ở trong kinh, mới được người nhà chép thay."
Lý Mặc khẽ nói:n"Ta có thể bắt chước được nét chữ của nhị tiểu thư."
Đường Tiểu Bạch sửng sốt: "Cái đó mà ngươi cũng biết à?"
Lý Mặc gật đầu, tiến tới cầm lấy bút của nàng, viết hai chữ lên giấy.
Đường Tiểu Bạch đối chiếu lại, quả thật không chênh lệch mấy, lập tức kinh ngạc: "Ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu kỹ năng bí mật nữa hả?!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lý Mặc liếc nàng một cái, nói:
"Nhị tiểu thư mới học viết chữ, nét bút còn chưa thành quy củ, bắt chước cũng không khó."
Đường Tiểu Bạch im lặng. Câu này dịch ra chẳng phải là — chỉ cần viết đủ kém thì trông sẽ giống chữ nàng à?