Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 24: Tiểu Tiên sinh của Học đường.



 

Đêm khuya tĩnh lặng, người trong phủ dần chìm vào giấc ngủ.

 

Trong căn phòng tối, ánh nến chập chờn không rõ, lão nhân tóc bạc cẩn thận cất lại hộp kim châm, rồi lấy ra một chiếc hộp sứ, dùng đầu bút chấm lấy ít thuốc, chấm nhẹ một nốt ruồi nơi khóe mắt trái của thiếu niên, che  bớt đi vẻ phần thanh tú.

 

 

 

Thân hình thiếu niên gầy gò đơn bạc, tựa lưng vào án thư, sắc môi sau khi châm cứu tái nhợt như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh chưa kịp lau, đang nhắm mắt lắng nghe người áo đen bên cạnh thấp giọng bẩm báo:

 

“...Nói là vì sự an nguy của Điện hạ, trừ Tể tướng và Trung sứ, bất kỳ ai đều không được phép tới thăm...  Từ đại nhân  dốc lý tranh biện, khiến Thượng hoàng đại nộ, ra lệnh đóng cửa suy ngẫm——”

 

“Bảo Từ đại nhân đừng mạo hiểm thân mình nữa.” Lý Mặc mở mắt, ánh nến phản chiếu trong đáy mắt chỉ là một mảnh băng lạnh.

 

Từ Lang, thái phó của  Thái tử, chính là người thầy khai tâm cho hắn.

 

Xưa nay không có Thái tử nào lại chỉ có một vị tiên sinh dạy học, đến như hoàng tử bình thường cũng không đến mức như thế.

 

Thế nhưng vì hắn "thể nhược đa bệnh", không thể  lao tâm quá nhiều, nên ngay cả thời gian Từ Lang được phép vào phủ dạy học cũng hạn chế, chứ đừng nói gì đến chuyện mời thêm học sĩ.

 

Hiện tại, ngay cả Từ Lang cũng không được phép vào phủ nữa rồi.

 

“Dạ…” Người áo đen ngừng một chút, rồi hỏi, “Điện hạ,  Trương tiên sinh sắp tới kinh thành, có cần an bài vào phủ Yến Quốc công không?”

 

“Không,” ánh lửa lóe lên trong mắt Lý Mặc, “an bài Trương tiên sinh vào học viện của  Cố gia.”

Trương gia đất Ký Châu dù ẩn cư đã lâu, song danh tiếng trong giới nho sĩ vẫn rất hiển hách.

 

Từ Lang có mối giao hảo với  Trương gia, mới mời được hậu bối của Trương gia  xuất sơn, dạy hắn đạo trị quốc an dân.

 

 

Vốn định đưa người bí mật vào phủ Thái tử, nhưng nay phủ đã không thể vào được, đột nhiên xuất hiện một con đường càng thích hợp hơn.

 

Nghĩ đến đây, Lý Mặc khẽ cong môi.

 

Tiểu cô nương kia  luôn như vậy .. một mặt phá hỏng kế hoạch ban đầu của hắn, một mặt lại thay bằng lựa chọn càng hoàn hảo hơn.

 

Tựa như chỗ ở ban đầu tại viện Tây, vốn là đã lựa chọn kỹ càng, tốn không ít công sức mở thông mật đạo.

 

Nhưng viện cũ mà Nhị tiểu thư họ Đường chọn cho hắn lại vốn đã có mật đạo, thậm chí còn yên tĩnh hẻo lánh hơn nhiều, nếu không phải nàng kiên quyết, với thân phận nô bộc của hắn, làm sao dám ở nơi đó?

 

Lại ví như lần này, mời Trương tiên sinh vào phủ Thái tử thì quá nguy hiểm, vào phủ Quốc công thì lại quá lộ liễu — nhưng trùng hợp thay, Đường Nhị tiểu thư  lại muốn dẫn hắn vào học tại học viện của  Cố gia…



 

Ngày nhập học được định vào mười chín tháng tư.

 

Bút mực, giấy bút, nha hoàn thư đồng, đều đã chuẩn bị chu tất.

 

 

Thế nhưng đến ngày mười bảy, bỗng nhiên  Cố gia phái người đến báo——

“Hôm qua  Tôn tiên sinh  phát bệnh cũ tái phát, đã về quê rồi.”

 

Đường Tiểu Bạch kinh ngạc: “Không phải nói Tôn tiên sinh  ở quê không còn thân thích gì nữa sao?”

 

“Nói là nhận được thư của vị hương trưởng, bảo rằng đã tìm được nữ nhi thất lạc nhiều năm của  trưởng tử ông ấy ——” Vì chuyện này, đại bá mẫu của  Cố gia đích thân đến phủ Yến Quốc công  giải thích, “Huynh đệ và trưởng tử của Tôn tiên sinh  đều đã mất, chỉ còn lại một đứa tôn nữ, nên ông ấy đành phải đi.”

 

Nghe vậy thì cũng không thể miễn cưỡng ong ấy ở lại.

 

Đường Tiểu Bạch thở dài một tiếng, hết sức thất vọng.

 

Tôn Tiên sinh  là người  phù hợp nhất, thế mà lại đột ngột rời đi.

 

“Tôn Tiên sinh  đã đi, vậy có ai thay thế không?” Cố thị hỏi.

 

Đường Tiểu Bạch liền vểnh tai lên lắng nghe. Đại bá mẫu Cố gia hơi khó xử:

 

“Ban đầu định để lão nhân trong tộc dạy tạm hai tháng, rồi từ từ chọn người thích hợp. Nhưng vừa khéo, Tôn tiên sinh  mới đi sáng hôm qua, trưởng công chúa liền tiến cử một vị cử nhân đất Thanh Châu tên là Lữ Hà ——”

 



 

“Lữ Hà?” Thiếu niên vừa nghe đến cái tên này, ánh mắt chấn động.

 

“Ngươi biết người này?” Đường Tiểu Bạch cũng kinh ngạc không kém.

 

Thiếu niên lập tức thu lại vẻ thất thần, lắc đầu.

 

Đường Tiểu Bạch thấy.  giữa mi tâm hắn như có nét u sầu , liền đoán hỏi:

 

“Ngươi… không muốn để người này làm tiên sinh dạy học ở học viện  Cố gia phải không?”

 

Ánh mắt thiếu niên sâu như mực, nhìn nàng một lúc, rất chậm rãi lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Tiểu Bạch: ……

 

Ngươi có thể nói rõ ràng hơn chút nữa không?

 

“Được rồi, ta hiểu rồi!” Đường Tiểu Bạch gật đầu.

 

Chính mình rước về một tiểu tổ tông, đến chút chuyện này mà không hiểu thì còn ra gì?

 

Chỉ là, Tiểu Tần sao lại phản ứng như vậy với cái tên Lữ Hà?

 

Chẳng lẽ—— Hai mắt Đường Tiểu Bạch mở to sửng sốt. Chẳng lẽ Lữ Hà từng quen biết Tiểu Tần?



 

Tiễn bước. Đường Nhị tiểu thư  đang ngờ ngờ đoán đoán, Lý Mặc  xoay người trở vào trong phòng.

 

“Trương tiên sinh hiện ở nơi nào?”’

 

“Sáng nay có tin báo, Trương tiên sinh ngày mai sẽ đến kinh thành.”

 

Lý Mặc trầm ngâm.

 

Chỉ muộn hai ngày thôi, vậy mà đã bị người ta chiếm tiên cơ. Chỉ là một vị tiên sinh nhỏ của trường tư, là trùng hợp, hay là có người sắp đặt?

 

“Tra cho ta Lữ Hà xứ Thanh Châu!”

 



“Ngươi có biết một vị cử nhân Thanh Châu tên là Lữ Hà không?” Đường Tiểu Bạch ngửa mặt, chờ mong nhìn thanh niên trước mắt.

 

Thanh niên vừa cắn một miếng bánh bì lạc, nghe xong câu này  kinh ngạc đến nỗi rút miệng lại: “Cái gì? Ai cơ?”

 

Đường Tiểu Bạch nhìn dấu răng trên bánh, nói: “Thật ra ngươi có thể ăn xong miếng đó rồi trả lời, ta không gấp đến thế.”

 

Thanh niên dứt khoát đặt bánh xuống, tò mò hỏi: “Lữ Hà là ai vậy?”

 

Đường Tiểu Bạch thất vọng: “Ngươi không biết sao?”

 

Thanh niên thấy buồn cười: “Nhị tiểu thư sao lại nghĩ Tô mỗ biết người này?”

 

Tiểu cô nương chớp đôi mắt to linh động, ngọt ngào nói: “Vì ta cảm thấy quan tiến tấu như ngươi rất lợi hại mà!”

Tô Thuấn Khanh “hú” một tiếng, nổi hết da gà, cười nói: “Nhị tiểu thư thật biết cách ăn nói.” Hắn từ bao giờ lại được tiểu cô nương này ưu ái đến thế?

 

“Vậy ngươi có thể giúp ta tra lai lịch người này không?” Tiểu cô nương lại hỏi.

Tô Thuấn Khanh kinh ngạc.

 

Nhìn nàng hai lượt, liền gọi tiểu điếm trong tiệm bánh bì lạc đến, gói bánh lại cất đi, đứng dậy nói: “Ra ngoài nói đi, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của người ta.”

 

Tiểu Bạch liếc nhìn bên trong quán, thấy chỉ lác đác vài khách, không cảm thấy có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến việc buôn bán.

 

Vừa quay người lại —

 

Hả?!

 

Hơn chục người chia làm hai hàng đứng ngay ngắn chắn kín cửa quán, chẳng trách khách bên ngoài chẳng dám vào đây!

 

Nhìn kỹ lại lần nữa, chẳng phải là đám tùy tùng đi theo nàng sao?

 

Tất cả là tại nàng lúc nãy thấy Tô Thuấn Khanh  thì quá vui mừng, quên béng mất đằng sau mình còn một đoàn đi theo như rước thần.

 

Tiểu Bạch vội vàng chạy theo Tô Thuấn Khanh rời khỏi quán bánh, tiện thể dắt luôn một đám “thần giữ cửa” đi luôn.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Vị cử nhân họ Lữ kia rốt cuộc đã làm gì vậy?” Tô Thuấn Khanh hỏi.

 

Tiểu Bạch cẩn trọng kể lại chuyện học viện  Cố  gia đổi phu tử, rồi nói thêm: “Lão Tôn tiên sinh  đi vội, Lữ Hạ  tới cũng vội, ngươi thấy có kỳ lạ không?”

 

Tô Thuấn Khanh xoa cằm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nhị tiểu thư vì chuyện này mà đặc biệt đến quán bánh tìm tại hạ sao?”

 

“Không có,” Đường Tiểu Bạch đáp, “chỉ là tình cờ gặp thôi.”

 

Quả thật là tình cờ, nàng vốn định đến  tiến tấu trấn Châu viện tìm Tô Thuấn Khanh, ai ngờ vừa đến Trường Hưng Lý đã thấy người này đang ăn sáng trong quán bánh ven đường.

 

Tô Thuấn Khanh mỉm cười, bảo: “Nếu tiểu thư thấy có điều bất thường, nên hỏi người trong nhà thì hơn, tìm đến một người ngoài như tại hạ làm gì?”

 

Chuyện này thật thú vị. Hắn với tiểu cô nương này  chỉ mới gặp một lần, sao nàng lại nghĩ đến chuyện nhờ hắn điều tra?

 

Tiểu cô nương lại chớp mắt mấy cái, giọng ngọt ngào mềm mại: “Vì cảm thấy tiến tấu quan ngươi rất lợi hại mà!”

 

Tô Thuấn Khanh dở khóc dở cười: “Tại hạ lợi hại ở chỗ nào chứ?”

 

“Tiến tấu quan đẹp trai như vậy, đương nhiên là lợi hại rồi!” Tiểu cô nương nói không chớp mắt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com