Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 21: Tiến Tấu Trấn Châu viện.



Tô Thuấn Khanh nghe vậy thì sững người, kinh ngạc liếc nhìn Đường Tiểu Bạch hai lần.

 

Nhưng đã có thể được cử đến tiến tấu viện trong kinh, tất nhiên không thể để một đứa trẻ chặn họng được.

 

Rất nhanh hắn thu lại vẻ bất ngờ, chắp tay xin lỗi Đường Tiểu Bạch: “Là Tô mỗ lỡ lời, nhị tiểu thư vì chuyện này mà chịu khổ nhiều, phủ Yến Quốc công tất nhiên trong sạch.” Giọng điệu chuyển nhẹ, hắn mỉm cười nói tiếp, “Chỉ là tiến tấu  Trấn Châu viện do Đô đốc Trấn Châu kiêm Thường Sơn quận vương chủ quản, vốn là công phủ.  Triệu tướng quân cũng sẽ không tùy tiện lục soát phủ Kinh Triệu hay huyện Vạn Niên mà không có lệnh chứ?”

 

Lý lẽ này thì không sai vào đâu được. Đường Tiểu Bạch hài lòng ngậm miệng.

 

Tự nhiên lôi phủ Yến Quốc công nhà nàng vào làm gì? Nàng còn đặc biệt dẫn Bình Dương công chúa đến phá rối cơ mà.

 

Nhưng Bình Dương công chúa này ngoài gương mặt rất ra dáng kẻ gây rối ra thì lúc này lại chẳng giúp ích được gì. Roi ngựa quét thẳng trong không khí, chỉ vào Tô Thuấn Khanh: “Ta, Bình Dương, muốn vào tiến tấu viện của ngươi, còn cần thánh chỉ?”

 

Lời vừa dứt, bầu không khí  đông cứng lại, ngay cả đầu mũi kích trong tay đám cấm vệ cũng dường như sáng loáng hơn vài phần.

 

Tô Thuấn Khanh lại càng cười rạng rỡ hơn: “Điện hạ muốn vào, thần tất nhiên dọn giường mời khách!”

 

Dứt lời, hắn nghiêng người lui bước, mỉm cười làm động tác mời. Bình Dương công chúa hừ lạnh một tiếng, liếc Triệu Cảnh một cái, xuống ngựa dẫn đầu bước vào trong.

 

Đường Tiểu Bạch  nhìn nụ cười quá sáng của Tô Thuấn Khanh, lại liếc sang sắc mặt hơi khó coi của Triệu Cảnh, vô thức nói: “Tỷ  à, muội thấy—” rồi vội ngậm miệng.

 

“Thấy gì?” Đường Kiều Kiều đưa tay đỡ nàng xuống ngựa, tiện miệng hỏi.

 

“Không có gì…” Đường Tiểu Bạch ấp úng đáp.

 

Chỉ là cảm thấy câu “dọn giường mời khách” của Tô Thuấn Khanh hơi có hàm ý gì đó, cộng thêm vẻ mặt của hai người kia nữa…

 

Rõ ràng nàng là đến xem vở kịch đấu đá quyền lực, sao lại có cảm giác như đang theo dõi một vở m.á.u chó tam quan tình cảm thế này?

 



 

Tô Thuấn Khanh đã để người vào thì tất nhiên sẽ không để ai tìm ra manh mối gì.

Đúng như hắn nói, trong tiến tấu viện ngoài hắn ra chỉ còn ba người: hai tạp dịch và một tiểu lại.

 

Đường Tiểu Bạch không nhịn được hỏi: “Các ngươi không thuê nổi người sao?” Tiết kiệm như vậy là để sau này tạo phản đỡ tốn hả?

 

Cấm vệ đi ra đi vào lục soát loạn xạ, Tô Thuấn Khanh vẫn thong dong đứng một bên, rất nhàn nhã trả lời câu hỏi của một cô bé: “Tiến tấu viện chỉ có chức vụ chuyển công văn từ Trấn Châu lên, không phải chuyện gì khó khăn, không cần quá nhiều người. Tô mỗ ở Trấn Châu cũng không có tác dụng gì lớn, nên mới bị cử đến đây trông nom viện này.”

 

Đường Tiểu Bạch cười khẩy: “Tiến tấu quan khiêm tốn thật!”

 

Ta tin ngươi mới lạ! Ai chẳng biết ngươi là đầu mối tình báo mà Thường Sơn quận vương cài trong kinh thành!

 

Tô Thuấn Khanh mỉm cười: “Tô mỗ xếp thứ sáu trong nhà, nhị tiểu thư cứ gọi Tô Lục là được.”

Đường Tiểu Bạch “ồ” một tiếng, đáp: “Được rồi, tiến tấu quan!” Ta cố ý không gọi đấy!

 

Tô Thuấn Khanh cười lớn, sau đó quan tâm hỏi: “Thích khách có làm nhị tiểu thư bị thương không?”

 

Đường Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo hẳn. Đã hỏi thành tâm như vậy, ta nhất định phải tố cáo một trận thật mạnh!

 

“Bị thương thì không,” Đường Tiểu Bạch chau mày ôm cổ, tỏ ra còn sợ hãi, “nhưng dù không bị thương thì cũng bị dọa rồi. Đến giờ ta vẫn còn gặp ác mộng, lúc tên thích khách kề d.a.o lên cổ ta, chẳng lẽ hắn không nghĩ khi bị thương thì tay sẽ run sao?”

 

Thoáng thấy Tô Thuấn Khanh chau mày, giọng Đường Tiểu Bạch càng thêm thê lươnh:



"Không rõ thích khách kia lai lịch ra sao, đến cả lão nhân phụ nữ trẻ nhỏ cũng hạ thủ được, loại ác tặc như thế, ta thay chủ tử hắn cảm thấy hổ thẹn thay!"

 

Nàng lại liếc nhìn Tô Thuấn Khanh một cái, thấy hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt có phần ý nhị.

 

Đường Tiểu Bạch trong lòng khẽ đánh trống, chưa cam lòng, lại cất tiếng: "Thật đấy! Ngươi thử nghĩ xem, một nam nhân cao to như vậy, hắn còn cao hơn ngươi—"



Ngẩng đầu ngắm đỉnh đầu Tô Thuấn Khanh, nàng liền sửa lời: "À... cũng tầm tầm như đại nhân thôi—"



Nói tới đây, trong lòng đột nhiên chấn động, vô thức câm bặt. Lúc ấy, đứng nơi khoảng đất trống trước chính sảnh, ngoài nàng và Tô Thuấn Khanh, còn có Đường Kiều Kiều, Bình Dương công chúa cùng vài tiểu thư quý tộc đi cùng.

 

Triệu Cảnh cũng có mặt, vì không ưa gì Tô Thuấn Khanh, đứng cách xa mấy bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng khi Đường Tiểu Bạch ngưng lời, tất cả mọi người, kể cả Triệu Cảnh, đều đồng loạt ngoảnh lại nhìn.

 

Một thoáng tĩnh lặng.

 

Đường Kiều Kiều bất ngờ nắm lấy tay Đường Tiểu Bạch, kéo mạnh về sau, bản thân cũng lùi lại mấy bước, tựa như gặp đại địch, trợn mắt nhìn Tô Thuấn Khanh.

 

Triệu Cảnh lập tức bước lên, chắn trước người  Bình Dương công chúa.

 

Những tiểu thư khác cũng thất kinh thối lui, nhất thời hỗn loạn cả lên.

 

Chỉ có Tô Thuấn Khanh vẫn đứng yên nơi cũ, không hề động đậy, cũng không nói lời nào.

 

Đường Tiểu Bạch rụt cổ ló đầu ra sau lưng tỷ tỷ, thấy trên mặt Tô Thuấn Khanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ pha chút khoan dung.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

"Này không phải—" nàng định giải thích, lại bị Triệu Cảnh ngắt lời:



"Tô huynh gần đây có từng bị thương chăng?"

 

Tô Thuấn Khanh mỉm cười lắc đầu: "Tô mỗ chỉ là một viên văn lại, chưa từng bị thích khách khống chế, thì làm gì có cơ hội bị thương?"

 

Triệu Cảnh nhấc tay phải, lấy vỏ đao ấn thẳng vào bả vai trái của Tô Thuấn Khanh.

Vị trí ấy, chính là chỗ thích khách kia từng bị thương hôm trước.

 

Tô Thuấn Khanh lại hiện vẻ bất đắc dĩ: "Nếu Triệu tướng quân không tin, xin mời vào nội thất kiểm tra thân thể"

 

Đã chủ động đề nghị tra xét thương tích, thì hiềm nghi cũng giảm quá nửa. Mấy vị tiểu thư vừa rồi bị dọa hoảng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đường Tiểu Bạch cũng nhân cơ hội tiếp lời:



"Không phải hắn, tuy cao ngang nhau, nhưng đại nhân gầy hơn nhiều..."

 

"Khụ khụ..." Tô Thuấn Khanh ho mấy tiếng liên tục, nói: "Tô mỗ cũng đâu đến nỗi gầy yếu như thế..."

 

Cuộc điều tra tiến hành tại Tiến Tấu Trấn Châu viện tuy thanh thế rầm rộ, nhưng kết cục lại như mưa bụi qua khe, lặng lẽ kết thúc.

 

Lúc rời đi, Tô Thuấn Khanh lễ độ tiễn mọi người ra tận đại môn. Đường Tiểu Bạch đã lên ngựa đi được một đoạn, ngoảnh đầu lại vẫn thấy Tô Thuấn Khanh đứng ở cửa nhìn theo, dù cách khá xa  vẫn cảm nhận được vẻ đắc ý kín đáo của hắn.

 

Cũng phải thôi. Dù thích khách đến từ Trấn Châu, nhưng ai quy định nhất định phải ẩn thân trong Tiến Tấu viện? Cả kinh thành này, nơi nào chẳng thể giấu người? Dù có giấu trong phủ Yến Quốc công cũng chẳng lấy gì làm lạ.

 

Lần này, Triệu Cảnh  bị mất mặt ê chề. Nghĩ đến đây, liếc nhìn sắc mặt Triệu Cảnh, Đường Tiểu Bạch không khỏi cười thầm.

 

Tuy ban đầu nàng có ác cảm với Bình Dương công chúa vì lo nàng ta sẽ ức h.i.ế.p Tiểu Tần, nhưng Triệu Cảnh – kẻ dùng hống hách lạnh lùng này mới thật khiến người ta khinh miệt.

 

"Thần còn có công vụ, xin cáo lui!" Chưa ra khỏi Trường Hưng, Triệu Cảnh đã không chịu nổi, thậm chí chẳng chờ Bình Dương công chúa hồi đáp, đã dẫn quân rời đi.

 

 Bình Dương công chúa trừng mắt nhìn bóng lưng hắn hồi lâu, bỗng giật cương: "Giá!"



Ngựa tung vó, nàng phóng vút đi.

 

Tô Thuấn Khanh đứng ngoài đại môn, nhìn đoàn người chia hai ngả khẽ mỉm cười, quay người, chắp tay sau lưng, ung dung đi vào trong.

 

Đi đến tường hậu viện, hắn dừng bước, đột nhiên tung mình nhảy lên không một tiếng động. Mũi chân điểm nhẹ lên đầu tường, thân hình nhẹ nhàng vượt qua.

 

Phía sau tường là một hoa viên nhã nhặn có hồ và đình nhỏ, trong đình có một người đứng, tay chắp sau lưng, thân hình hiên ngang.

 

"Thế tử." Tô Thuấn Khanh khom người hành lễ. Người trong đình “ừm” một tiếng, hỏi:



"Vì sao ta vẫn nghe thấy tiếng nữ nhân, trẻ con?"

 

"Là  Bình Dương công chúa cùng vài vị tiểu thư…" Tô Thuấn Khanh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "…còn có nhị tiểu thư nhà họ Đường."

 

Người trong đình khẽ khựng lại, sắc mặt thoáng mất tự nhiên. Tô Thuấn Khanh liếc hắn một cái, chậm rãi nói:



"Nhị tiểu thư nói… đến nay nghĩ đến Thế tử vẫn còn thường xuyên gặp ác mộng..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com