Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 14: Vì sao phải tách riêng Đinh Thập Thất?



Vẻ mặt Vương Thái hậu bỗng lạnh như băng, toàn thân căng cứng, ánh mắt như băng sương chiếu thẳng về phía hoàng đế.

 

Mà hoàng đế  như không hề nhận ra, chỉ chăm chú nhìn vào cô bé đang đứng gần cửa, giọng nói tựa như hỏi han bình thường:



“Trẫm nghe nói thích khách kia đến nay vẫn chưa bị bắt được. Ngươi từng gặp hắn, có thể nói qua hình dạng của hắn chăng?”

 

Đường Tiểu Bạch hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hoàng đế một cái. Thân hình cao gầy, khuôn mặt không hề âm u đáng sợ như nàng tưởng tượng, ngược lại còn khá anh tuấn. Chỉ là ánh mắt kia sâu thẳm lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi phát run trong lòng.

 

Nàng trấn định lại, gật  đầu nói:



“Ước chừng… cao ngang bằng với bệ hạ…”

 

“Hoang đường!”



Thái hậu lạnh giọng quát lớn, “Thiên hạ này, ai dám sánh vai với thiên tử?”

 

Đường Tiểu Bạch liền ngoan ngoãn đổi lời: “Thấp hơn bệ hạ một chút… thấp hơn rất nhiều…”

 

Sắc mặt hoàng đế không chút biến hóa, lại hỏi:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️



“Ngươi từng nghe hắn nói chuyện chưa? Có phải giọng Trường An không?”

 

Đường Tiểu Bạch nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu: “Không phải giọng Trường An ạ.”

 

Tên thích khách áo đen đó nói chuyện đúng là mang theo chút khẩu âm, khác với giọng nói mà nàng mang theo khi xuyên sách đến đây.

 

Mãi đến bây giờ, nàng mới biết giọng của mình là giọng Trường An. Còn khẩu âm của tên thích khách, nàng đoán rất có thể là giọng vùng Trấn Châu.

 

Có điều, dù nàng đoán được, cũng không định nói ra. Dù sao thì một tiểu thư bình thường của Yến Quốc công phủ cũng không thể nghe ra được giọng địa phương nào.

 

Cho dù hoàng đế có hỏi, nàng cũng có thể đường hoàng trả lời: “Không biết.”

 

Nhưng hoàng đế lại không hỏi vậy. “Ngươi học lại lời hắn nói một câu cho trẫm nghe.”



Ánh mắt của hoàng đế lạnh lẽo, từ trên cao bao phủ lấy nàng. Bắt nàng mô phỏng lời tên thích khách?

 

Đường Tiểu Bạch khựng lại một chút, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ…

 

Trong điện Chiêu Nhân, mọi người thấy tiểu nhị tiểu thư Đường gia nhỏ bé ấy ngoan ngoãn gật đầu, hắng giọng một cái, sau đó nhăn mày nhíu mặt, bắt chước dáng vẻ thô lỗ của nam nhân, khàn giọng nói:



“Không được lên tiếng! Nếu không—giết ngươi!”

 

Giọng bắt chước sống động, nhưng lại… kỳ quái lạ lùng…

 

Tựa như hát mà sai hết cả điệu. Điện điện lặng ngắt như tờ.

 

“Giống khẩu âm của người Ba Tư?” Thái hậu cất lời.

 

“Thần thiếp từng nghe tăng nhân Thiên Trúc giảng kinh, khẩu âm cũng hơi giống vậy.” Hoàng hậu tiếp lời.

 

Đường Tiểu Bạch mở to mắt, vô tội mà hoang mang. Ở thế giới cũ của nàng, kiểu giọng này gọi là “khẩu âm ngoại quốc”. Còn ở đây thì… nàng không biết gọi thế nào.

 

Hoàng đế không buồn đoán mò, liền bỏ qua vấn đề này, hỏi tiếp:



“Nghe nói hôm đó ngoài ngươi ra, còn có một nô bộc cũng thấy thích khách?”

Lời vừa dứt, tiểu cô nương vốn còn lanh lợi hoạt bát liền biến sắc, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu, ánh mắt tránh né: “Dạ, dạ có…”

 

Mắt hoàng đế hơi nheo lại, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Là thế nào?”

 

“Dạ, dạ có một nô bộc…” Giọng nàng rõ ràng rất chột dạ. Hoàng đế chăm chú nhìn nàng một lúc, rồi nói:



“Ngươi có biết tội khi quân là gì không?”

 

Cô bé run lên bần bật, vội lắc đầu, giọng đã sắp khóc: “Không… không phải… là… là tỷ tỷ bảo ta đừng nói ra…”

 

“Không nói ra chuyện gì?”



Ánh mắt hoàng đế bỗng sắc bén, giọng quát như sấm vang trong điện. Thái hậu biến sắc, khẽ quát: “Hoàng đế—”

 

“Để nàng nói!” Hoàng đế không thèm liếc mắt đã chặn lời Thái hậu. Hắn muốn biết rõ, Yến Quốc công phủ rốt cuộc đang che giấu điều gì!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Không được nói… không được nói là ta đã đ.â.m hắn một nhát…”



Cuối cùng không chịu nổi áp lực từ bậc đế vương, tiểu cô nương ngồi phịch xuống đất, hàng lệ ướt đẫm mi, trông vô cùng sợ hãi và bất lực.

 

Nhưng trong điện, không ai có lòng thương xót nàng. Hoàng đế trầm mặc, vẻ mặt thoáng lộ chút nghi hoặc.

 

Thái hậu cụp mắt không nói thêm lời.

 

Hoàng hậu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.

 

Người khác không hỏi, nàng chỉ có thể tự mình nói ra! Đường Tiểu Bạch nấc nhẹ một tiếng, tiếp tục kể:



“Tên xấu xa kia, hắn cầm d.a.o nhỏ uy h.i.ế.p ta. Nếu ta bị hắn hù dọa, tỷ tỷ nhất định sẽ mắng ta vô dụng. Ta thấy hắn chảy m.á.u nhiều, tinh thần cũng không tỉnh táo lắm, liền nhân lúc hắn sơ hở, đoạt d.a.o đ.â.m hắn một nhát, sau đó… sau đó ta liền chạy trốn…”

 

Nói đến đây, tiểu cô nương như trút được gánh nặng, nói tiếp một mạch lưu loát:



“Tỷ tỷ bảo ta còn nhỏ, không thể quá hung dữ, sau này khó mà gả được. Hơn nữa nếu nói thật, quan phủ sẽ cứ bám riết không tha, nên ra ngoài chỉ bảo là gia nô tình cờ cứu được…”



Nàng dè dặt liếc hoàng đế một cái, “Chúng ta thật sự không định lừa gạt bệ hạ… Tỷ tỷ nói, nếu tên thích khách đó phạm phải đại tội, bên ngoài sẽ có tin đồn. Nếu không có, thì chỉ là kẻ trộm vặt, không có gì to tát… Không ngờ bệ hạ lại quan tâm tới một tên trộm nhỏ…”

 

Thái hậu khẽ bật cười khinh miệt: “Vì một tên tiểu tặc, hoàng đế thật là ra tay không kiêng nể gì, đến cả một đứa trẻ cũng dọa khóc trong Chiêu Nhân điện của ta.”

 

Hoàng đế phủi tay áo, không nói một lời, xoay người bỏ đi—

 

“…Nàng thật sự nói như vậy?” Trong gian phòng tối tăm, thiếu niên chợt mở bừng mắt.

 

“Dạ, trong điện Chiêu Nhân ai nấy đều nghe thấy.” Giọng đáp mang theo không giấu nổi niềm vui. “Điện hạ có thể quay về Yến Quốc công phủ rồi!”

 

Thiếu niên khẽ “ừ” một tiếng, trong lòng lại đầy hồ nghi. Tại sao lại gạt bỏ sạch sẽ mọi liên can đến hắn?

 

Tại sao lại cố tình xóa sạch mọi vết tích liên quan đến Đinh Thập Thất?

 

Về đến Yến Quốc công phủ, Đường Tiểu Bạch không ngoài dự đoán, bị chất vấn về vấn đề này.

 

Nàng sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Trước đây nghe tiểu cữu và Chu tiên sinh nói, nếu thích khách trốn thoát từ phủ ta, thì phủ ta khó tránh khỏi liên can. Nên ta nghĩ, nếu lúc đó ta đ.â.m hắn một nhát, chẳng phải có thể chứng minh phủ ta không hề thông đồng với thích khách sao?”

 

Mọi người đồng loạt ngoảnh lại nhìn nàng. Đường Tiểu Bạch hơi hoang mang:

“Ta nói sai rồi sao?”



Dù lúc suy tính cảm thấy rất chu toàn, nhưng bị nhiều ánh mắt như thế nhìn chăm chăm, trong lòng cũng không khỏi chột dạ.

 

Ngoại tổ mẫu phá lên cười, ôm nàng vào lòng: “Đúng! Đúng! Tiểu Bạch nhà chúng ta quả thật thông minh!”

 

Cố Lăng cũng mỉm cười gật đầu:



“Tiểu Bạch suy nghĩ rất chu toàn. Tên thích khách kia dùng hung khí uy h.i.ế.p tiểu nữ của Yến Quốc công phủ, lại bị Tiểu Bạch đ.â.m bị thương, giữa đôi bên là mối thù chứ chẳng có thân tình. Huống hồ trong cung còn giấu nhẹm tin tức về hắn, chúng ta nào biết vụ án lớn nhỏ ra sao, vì muốn bảo vệ tiểu nữ trong nhà nên che giấu đôi chút cũng là chuyện thường tình.”

 

Lúc này Đường Tiểu Bạch mới yên lòng.

 

Lúc nàng rời khỏi hoàng cung, không chỉ có Đường Kiều Kiều và Cố Lăng chờ ngoài cửa cung, mà ngay cả ngoại tổ mẫu của nàng – Trưởng công chúa  Kỷ Quốc – cũng đích thân đến đón, rước nàng về phủ một cách long trọng.

 

Về đến nơi là một tràng tra hỏi tỉ mỉ không sót một chi tiết nào. Đường Tiểu Bạch cũng biết chuyện hệ trọng, trả lời vô cùng cẩn thận.

 

Người khác đều im lặng lắng nghe, chỉ có Trưởng công chúa khi thì mắng hoàng hậu là “mỹ phụ tiện nhân dám ức h.i.ế.p cháu ta”, lúc lại chửi hoàng đế là “từ nhỏ đã mặt chuột mắt gian”, lý giải cặn kẽ vì sao đại tiểu thư Đường gia lại có khí chất như hôm nay.

 

Sau khi nàng khai báo hết mọi chuyện, lại phát sinh thêm một nghi vấn mới — vì sao Thái hậu lại giúp nàng?

 

Vấn đề này chính bản thân Đường Tiểu Bạch cũng nghĩ không thông.

 

Nàng nhớ rất rõ, trong nguyên tác, Thái hậu vốn chẳng ưa gì Đường Kiều Kiều, cũng chẳng có thiện cảm với Yến Quốc công phủ.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ còn có thể đưa ra một khả năng  “Chẳng lẽ… là vì ta quá đáng yêu?”

 



 

Bị giày vò suốt cả buổi sáng, mãi đến khi tiễn được ngoại tổ mẫu và cữu cữu rời phủ, Đường Tiểu Bạch mới được thả về nghỉ ngơi.

 

Thế nhưng, nàng vừa rời khỏi tầm mắt của các bậc trưởng bối, liền bị Đường Kiều Kiều bất thình lình túm lấy, kéo tới trước mặt.

 

Đại tiểu thư mắt ánh lên sát khí, hạ giọng chất vấn: “Ngươi lôi ta vào chuyện này, chẳng phải chỉ để gỡ tội cho Đinh Thập Thất thôi sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com