Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 137: Nam chính đang trêu ghẹo Đại tiểu thư?



Người kia dáng dấp hiên ngang, dung mạo tuấn lãng, khi mỉm cười trong mắt ánh lên rực rỡ như nắng sớm.

 

Đứng trước mặt các nàng, toàn thân lộ ra vẻ nhàn tản, không hề có lấy một chút khó chịu hay bất mãn khi bị ác nữ dây dưa.

 

Nếu không phải vì người này là nam chính,  Đường Tiểu Bạch suýt chút đã tưởng hắn cố tình đi ngang qua.

 

"Đến tiệm bánh Vân Ký mua một gói bánh nghìn lớp hồng tô, trong vòng một khắc trở lại!" Đại tiểu thư ngẩng cao cằm, hống hách ra lệnh.

 

Đường Tiểu Bạch thấy n.g.ự.c mình nhói lên.

 

Chẳng lẽ tỷ tỷ nàng vẫn luôn ra sức gây thù chuốc oán với nam chính như thế sao?

 

"Tiệm Vân Ký ở chợ Tây, có hơi xa chút..." Lý Hành Viễn lộ vẻ khó xử.

 

"Sao? Làm không được?" Đại tiểu thư khinh khỉnh liếc nhìn, "Ngươi  không theo đại công tử đến Hà Đông hộ vệ, ở lại phủ cũng không có ai cần dạy học, giờ đến sai vặt cũng làm không xong, phủ Yến quốc giữ ngươi lại để làm gì?"

 

Đường Tiểu Bạch vội kéo tay áo tỷ tỷ. Dù cho hắn không phải nam chính, cũng không thể nhân lúc ca ca không có nhà mà đuổi người ta đi chứ!

 

Lý Hành Viễn lại sáng mắt lên, vẻ mặt đầy hào hứng: "Hay là để ta dạy đại tiểu thư luyện võ?"

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

Đường Kiều Kiều khinh miệt cười lạnh: "Dựa vào ngươi?"

 

Lý Hành Viễn cười hì hì nói: "Nếu ta có thể mua được bánh nghìn lớp hồng tô trong vòng nửa khắc, đại tiểu thư sẽ nhận lời với ta?"

 

Đường Kiều Kiều cười lạnh: "Nửa khắc!"

 

"Nhất ngôn cửu đỉnh!" Lời còn chưa dứt, người đã chẳng thấy đâu nữa.

 

Đường Tiểu Bạch nhìn đến ngây người, một lúc sau mới tìm lại được tiếng nói của mình: "A, a tỷ, tỷ muốn... muốn học võ với hắn?"

 

Trời ơi… Sao đại tiểu thư lại có thể phát triển theo chiều hướng như vậy với nam chính?

 

Mà nhìn qua còn có vẻ như Lý Hành Viễn đã giăng sẵn bẫy...

 

"Xí!" Đường Kiều Kiều mang theo vẻ thẹn quá hóa giận: "Ai thèm học võ với hắn!"

 

Đường Tiểu Bạch quay sang nhìn tỷ tỷ, khuôn mặt đã không còn vẻ kiêu căng vừa rồi, hiển nhiên cũng nhận ra mình  đã sa vào cái bẫy.

 

Nhưng nàng đâu phải người dễ nhận thua?

 

"Canh thời gian cho ta!" Nàng nghiến răng phân phó, "Nếu nửa khắc hắn không trở lại, hừ hừ…"

 

"Nếu mà hắn quay về thật thì sao?"

 

"Không thể!" Đường Kiều Kiều dứt khoát nói, "Từ phủ Yến Quốc đến chợ Tây, nửa khắc sao có thể quay về? Huống hồ tiệm bánh Vân Ký lại đông, chỉ riêng xếp hàng đã tốn thời gian rồi!"

 

Đường Tiểu Bạch cũng cảm thấy không thể nào, nhưng đó là nam chính mà!

Mà vừa rồi Lý Hành Viễn còn tràn đầy tự tin, không giống người không nắm chắc.

 

Nhưng nam chính làm vậy để làm gì?

 

Đường Tiểu Bạch liếc nhìn tỷ tỷ nhà mình, người đẹp như hoa như ngọc, trong đầu bỗng hiện lên một suy đoán kinh hãi…

 

Chẳng lẽ tên Lý Hành Viễn kia để ý tới đại tiểu thư thật rồi?

 

Không thể nào! Đó là nam chính đấy!

 

"A tỷ, đây là lần thứ mấy tỷ sai Viên sư phụ đi mua đồ rồi?" Đường Tiểu Bạch nghiêm giọng.

 

"Ai mà nhớ mấy chuyện đó?" Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái.

 

Không nhớ, thì chắc chắn không phải một hai lần.

 

Đường Tiểu Bạch toát mồ hôi lạnh: "Tỷ vì sao lại... ghét Viên sư phụ như vậy?"

 

Đường Kiều Kiều lạnh lùng cười: "Ta ghét hắn? Hắn xứng để ta ghét sao?"

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

Đường Kiều Kiều chăm chú nhìn chậu đồng tính giờ, sắc mặt vô thức trở nên căng thẳng, miệng vẫn cứng cỏi: "Giờ này bánh hồng tô sớm đã bán hết rồi, ta không tin hắn mua được!"

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

"Đã biết hắn không mua được mà vẫn bảo hắn đi? Còn nói không ghét..." Đường  lẩm bẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ta chỉ là tìm chút việc cho hắn làm thôi, phủ Yến Quốc không nuôi người nhàn rỗi!"

 

Đường Tiểu Bạch lắc đầu.

Nói cho cùng, Lý Hành Viễn từng cứu hai tỷ muội họ, dù đúng là có hơi đáng ghét, cũng không đến mức bị ghét như vậy.

 

Chẳng lẽ lúc nàng không để ý, tỷ tỷ và Lý Hành Viễn từng có ân oán gì đó? Khiến giờ đại tiểu thư cứ hết lần này đến lần khác hành hạ người ta?

 

Mà Lý Hành Viễn sau khi bị hành mấy bận, cuối cùng cũng nhịn không nổi, liền giăng bẫy cho tỷ tỷ sa chân, sau đó mượn danh dạy võ để báo thù?

 

Nhất định là thế!

 

Đường Tiểu Bạch gật đầu, càng thêm chắc chắn.

 

Không thể là chuyện gì khác. Chẳng lẽ Lý Hành Viễn  đang tán tỉnh Đường Kiều Kiều?

 

Vừa nghĩ, nàng vừa ghé lại gần chậu đồng xem giờ. Đúng lúc này, một luồng gió mạnh lao tới, thổi khiến nàng loạng choạng, nghiêng người va phải Đường Kiều Kiều.

 

Đường Kiều Kiều cũng bị gió thổi chao đảo, giờ lại bị đẩy một cái, hai tỷ muội kinh hô một tiếng, cùng ngã về phía sau.

 

Tiếng hô còn chưa dứt, luồng gió đột ngột dừng lại.

 

Một cánh tay đỡ ngang lưng Đường Kiều Kiều, đồng thời giữ cả hai tỷ muội lại, tay còn lại cầm một gói giấy dầu lơ lửng trước mặt Đường Kiều Kiều.

 

Lý Hành Viễn nở nụ cười, hàm răng trắng đều, mắt sáng rực rỡ: "Đại tiểu thư, bánh nghìn lớp hồng tô!"

 

Đường Tiểu Bạch  trong lòng tỷ tỷ nhìn trọn quá trình, chỉ muốn nói một câu— Chói mắt quá rồi…



 

Mặt mũi quý giá của đại tiểu thư sao có thể để nàng nói mà không giữ lời, cho nên…

 

Thật sự bắt đầu học võ rồi!

 

Sáng hôm sau đi học, Đường Tiểu Bạch đã thấy tỷ tỷ thay một bộ nam trang tiện hoạt động, mặt mũi uể oải đi về hướng võ trường.

 

Đường Tiểu Bạch nhíu mày do dự một lúc, gọi A Liên dặn vài câu rồi mới thấp thỏm lên xe rời phủ.

 

Dù hơi khó tin, nhưng Đường Tiểu Bạch cảm thấy, nam chính đại nhân có khi thật sự đang tán tỉnh ác nữ của nhà mình. Mà khả năng này, ít nhất cũng phải trên bảy mươi lăm phần trăm.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dưới góc nhìn của độc giả kỳ cựu, quyển sách này chắc là sắp bể rồi.

 

Đường Tiểu Bạch thật ra không quan tâm tỷ tỷ mình có cướp mất nam chính không, cũng chẳng để ý cốt truyện có lệch không.

 

Nàng lo là — cốt truyện chưa lệch!

 

Nếu giờ nam chính đang mê mẩn tỷ tỷ, rồi sau này nữ chính xuất hiện, nam chính quay đầu quay về tuyến tình cảm ban đầu… vậy thì không chỉ phiền mà còn đau đầu.

 

Để phòng bất trắc, Đường Tiểu Bạch cảm thấy nên ra tay can thiệp một chút. Ít nhất cũng phải đợi nữ chính xuất hiện đã rồi tính.

 

Nhưng bên kia là đại tiểu thư, bên này là nam chính, nàng không dám can thiệp bừa, chỉ có thể nhờ người theo dõi.

 

Hôm ấy tan học xong, Đường Tiểu Bạch chạy ra ngoài như bay, đến cả tiếng gọi của Ngụy Tùy phía sau cũng chẳng ngoảnh lại.

 

Vừa về đến phủ, nàng lập tức gọi A Liên tới hỏi.

 

A Liên là cô gái tính nết cứng nhắc, bảo theo dõi là theo đúng từng chút: "Khi đại tiểu thư đến võ trường, Viên sư phụ đã tới trước, hắn không hành lễ với đại tiểu thư, khiến đại tiểu thư rất tức giận—"

 

"Nói trọng điểm!" Đường Tiểu Bạch ôm trán.

 

A Liên ngơ ngác không hiểu.

 

"Họ nói gì?" Đường Tiểu Bạch gợi ý.

 

"Đại tiểu thư bảo: To gan, ai cho ngươi nhìn bản tiểu thư như vậy!" A Liên thuật lại cực kỳ chi tiết, còn bắt chước cả ngữ khí.

 

Đường Tiểu Bạch nhíu mày.

 

Nhìn chăm chăm? Lý Hành Viễn đúng là có ý đồ với tỷ tỷ nàng rồi!

 

"Viên sư phụ nói gì?" nàng hỏi tiếp.

 

“Viên sư phụ nói, tiểu cô nương bên kia là người của Nhị tiểu thư, phải không?”

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

“Vậy ra, ngươi bị phát hiện nhanh đến thế rồi?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com