Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 132



Thái Ất tinh dời sang hướng Đông, Hà Đông phát sinh đại hạn.

 

Chiêm tinh mà phát hiện tai dị là phương pháp thường thấy của phái Thanh Châu.

 

Lữ Hà là đệ tử thân truyền của tiên sinh Nguyên Minh – người sáng lập học phái Thanh Châu, đồng thời cũng là sư đệ đồng môn của Thừa tướng Trịnh Sư Đạo. Tin tức do hắn dâng trình, dù là Hoàng đế nghe được cũng phải xem  trọng vài phần, lập tức truyền triệu Thừa tướng cùng Tư thiên quan đến nghị luận.

 

Thế nhưng, Trung Thư lệnh Vương Mậu Chiêu sau khi nghe xong lại từ trong tay áo lấy ra một cuộn trục thư:



“Sáng nay, cựu quan Đông quan Linh Đài lang của Tư Thiên đài – Lâm Hư Kỷ – cũng có tấu trình. Nội dung chính là Thái Ất Đông di, Hà Đông hạn hán—”

 



 

“Vậy ra chỉ có quan viên Tư Thiên đài là không phát hiện Thái Ất tinh dời sang Đông?” – Đường Tiểu Bạch nghe đến đây thì hoài nghi – “Nghe sao thấy khó tin như vậy?”

 

Lữ Hà thấy được, Lâm Hư Kỷ cũng thấy được, vậy mà Tư Thiên đài – cơ quan trung ương chuyên trách thiên tượng – lại không hề phát hiện?

 

Đường Tử Khiêm chỉ mỉm cười, không đáp.

 

Đường Tiểu Bạch hạ thấp giọng, lại hỏi: “Vậy… Thái Ất tinh rốt cuộc có thật sự dời sang Đông không?”

 

Đường Tử Khiêm bật cười: “Trọng điểm không nằm ở chỗ có hay không, mà là ở chỗ người ta có tin hay không.”

 

Đường Tiểu Bạch nghe mà không hiểu nổi.

 

“Rạng sáng hôm nay, Thái tử đích thân dâng sớ, nói tin vào phán đoán của Lâm Hư Kỷ, thỉnh cầu Bệ hạ phái ngự sử đến Hà Đông đạo thị sát!”

 

Đường Tiểu Bạch nghe vậy, tim như hẫng một nhịp, vội hỏi: “Hà Đông thật sự có hạn hán sao?”

 

Trước đó nàng từng nghi ngờ sự xuất hiện của Lữ Hà có liên quan đến huynh trưởng, nhưng cũng chỉ là suy đoán, chưa có bằng chứng thực tế.

 

Nay Thái tử đã ra tay, muốn mượn cớ thị sát Hà Đông đạo – vậy Hà Đông đạo nhất định có điều gì đó bất thường.

 

Chẳng lẽ thật có nạn hạn?

 

Thế nhưng Đường Tử Khiêm không trả lời ngay, chỉ nhàn nhạt nói: “Chờ ngự sử hồi kinh thì sẽ rõ thôi.”



Nói đoạn, hắn quay sang nhìn nàng, hỏi: “Sao hôm nay nhàn rỗi thế? Không phải nên làm bài sao?”

 

Hôm nay vừa tan học trở về, Đường Tiểu Bạch đã vội vã chạy đến tìm huynh trưởng dò hỏi tin tức.

 

Không nghe được điều xác thực, trong lòng nàng sao có tâm trạng làm bài?

 

Từ chỗ Đường Tử Khiêm đi ra, Đường Tiểu Bạch  thẳng đường đến tàng thư các.

Trong tàng thư các, Đường Tiểu Bạch đi quanh mấy vòng muốn tìm chút tài liệu, nhưng tìm nửa ngày lại phát hiện bản thân cũng không rõ mình muốn tìm gì,  thở dài một hơi.

Lúc này, một bàn tay vươn qua từ sau lưng, rút ra một quyển sách từ ngăn cao trên giá, ngay phía trên đầu nàng.

Đường Tiểu Bạch quay đầu.

Ánh sáng trong phòng mờ mịt khiến đường nét tinh tế trên gương mặt thiếu niên  như phủ thêm một tầng trầm lắng khó tả.

Hắn phủi bụi trên sách, đưa cho nàng: “Nhị tiểu thư đang tìm thứ này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Tiểu Bạch theo phản xạ cúi đầu nhìn lướt qua.

Là Hà Đông Chí.

Nàng không đưa tay đón lấy, chỉ nhìn quyển sách, nhẹ giọng hỏi: “Thái tử điện hạ muốn đi Hà Đông điều tra gì? Hà Đông thật có hạn hán sao?”

Khi nãy nàng nói chuyện với Đường Tử Khiêm, hắn vẫn đứng ở cửa lặng yên chờ.

Huynh trưởng đã nhắc đến Thái tử, nàng đoán hắn hẳn cũng biết chút nội tình, vì thế trước khi rời đi đã kín đáo ra hiệu cho hắn.

Quả nhiên hắn đã đến.

Lý Mặc thu sách về tay, tùy ý lật vài trang, vừa lật vừa nói: “Khu Hà Đông thường có hạn xuân. Nay đã cuối tháng tám, nếu thật sự có hạn, không cần Tư Thiên đài cảnh báo, quan lại các châu phủ ở Hà Đông  sớm đã nên báo về rồi.”

Đường Tiểu Bạch nhìn những ngón tay thon dài đang lật sách của hắn, cẩn thận hỏi: “Vậy là… Hà Đông không có nạn?”

“Có.” Lý Mặc thấy nàng không có ý định xem sách, liền trả Hà Đông Chíílại chỗ cũ, đáp, “Bảy châu phủ Hà Đông, từ mùng bảy tháng hai đến nay chưa có lấy một giọt mưa. Vụ thu năm nay sẽ trắng tay.”

Thái Ất chi chuyển qua phía đông là giả, còn nạn hạn ở Hà Đông là thật.

Nếu không phải người của họ dẫn Lữ Hà đến Hà Đông một chuyến để tận mắt chứng kiến, thì với lòng trung thành sâu nặng với sư môn, hắn sao có thể phối hợp với Lâm Hư Kỷ, dựng nên màn kịch “Sao Thái Ất  dời đi”?

“Từ tháng hai đã có manh mối hạn hán, vậy mà hơn trăm quan lại Hà Đông lại không một ai báo cáo.”



Lý Mặc nói tiếp, “Nay đang vụ thu, đúng dịp ngự sử thị sát. Hơn trăm viên quan ấy, vừa khéo, nên bị thay máu.”

“Ngươi biết chuyện này từ khi nào?”

Lý Mặc nghe nàng hỏi với giọng không đúng lắm, liếc nhìn nàng một cái.

Tiểu cô nương đôi mắt đen láy, không còn sự trong veo thường thấy, khiến lòng hắn bỗng thấy bất an: “Là… ngày mười lăm tháng tư.”

“Mười lăm tháng tư…” Nàng lẩm nhẩm, rồi lại hỏi: “Là một ngày trước khi ngươi rơi xuống vực?”

Lý Mặc khẽ gật đầu. Là do Lý Hành Viễn mang tin về.

Trên đường tiến kinh, Lý Hành Viễn đi ngang Hà Đông.

Khi ấy hạn chưa lộ rõ, nhưng một vài lão nông từng trải đã phát hiện dấu hiệu, lại bị quan địa phương không tin, còn bị đuổi đánh, vừa khéo để Lý Hành Viễn thấy được.

Sau này hắn quyết định lưu lại kinh thành, liền cho người đi xác minh kỹ càng.

“Ngươi biết sớm như vậy, còn cố chờ đến lúc danh tiếng Lâm tiên sinh lên cao mới vạch trần? Còn cả Lữ Hà, là do ca ca ta sắp xếp, hay là do phủ Thái tử? Hay là…”

nàng hơi dừng lại, “các ngươi vốn cùng một giuộc?”

“Ta biết tin vào ngày mười lăm tháng tư, nhưng khi đó chưa thể khẳng định, vì Hà Đông  hay hạn xuân, không phải việc hiếm. Mãi đến trung tuần tháng năm mới chắc chắn là hạn kéo dài, lại bỏ lỡ xuân canh, vụ thu thất bát là điều không thể tránh khỏi. Mà quan lại Hà Đông lại giấu không báo, thế nên mới bày ra kế này.”

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nói đến đây, hắn hơi do dự, “Còn Lữ Hà… là ta—”

“Ngươi à?” Đường Tiểu Bạch đột ngột ngắt lời, ánh mắt khôi phục sự sáng rõ ngày thường, nhưng nặng trĩu.

“Ta biết, đây là cơ hội lớn của các ngươi, quan lại mục nát nơi Hà Đông c.h.ế.t cũng không đáng tiếc. Nhưng—” nàng cúi đầu, như đang cân nhắc lời lẽ, giọng nói thêm phần nghiêm trọng, “Ngươi đọc nhiều sách hơn ta, chắc cũng rõ thiên tai khốc liệt đến mức nào. Chỉ cần sơ suất là…”

“Có thể hiện tại trong mắt ngươi, giang sơn là giang sơn của kẻ thù, bách tính là dân của kẻ thù. Nhưng khi ngươi đạt được tất cả, giang sơn vẫn là giang sơn ấy, dân vẫn là dân ấy;”

“Đắc đạo thì được người giúp, thất đạo thì chẳng ai theo. Chúng ta cùng học một loại sách, ta hy vọng ngươi đừng quên lời trong đó.”

Lý Mặc lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi xoay người, bước về phía giá sách cách đó bốn năm bước.

Ngón tay hắn lướt qua nửa dãy sách, rút ra một cuốn, lật đến một trang nào đó, liếc mắt đọc rồi ngẩng lên nhìn nàng.

Đường Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn hắn.

Lý Mặc cầm sách đi tới, đưa phần đang mở ra về phía nàng.

Đường Tiểu Bạch cúi đầu nhìn—

“Dùng Mười Hai Phép Chính Tế để quy tụ dân chúng: Một là chia lợi, hai là giảm thuế, ba là…”

Chưa đọc hết, nàng đã lao tới, ôm chầm lấy Lý Mặc.

Lý Mặc đỏ bừng cả khuôn mặt, giơ tay lên rồi lại không biết để vào đâu, chỉ dám khẽ vòng lại phía sau, không dám chạm.

“Ngươi thật là tốt quá đi, A Tiêu!” Đường Tiểu Bạch vừa cảm động vừa vui mừng, chỉ muốn ôm hắn một cái thật chặt.

“Mười hai chính sách cứu nạn.” chính là mười hai chính sách trị nạn đói.

Hắn tuy muốn dùng nạn thiên tai để làm đòn bẩy, nhưng không hề bỏ mặc sinh linh trăm họ.

“Ta tự hào về ngươi lắm, A Tiêu!” Mũi nàng cay cay, dụi vào n.g.ự.c hắn, khe khẽ nói.

Thân thể nhỏ bé mềm mại thơm tho nép vào lòng, Lý Mặc khẽ mỉm cười, tim đập như trống dồn.

Quả thật, đợt hạn Hà Đông lần này, đúng là một cơ hội tuyệt hảo.

Lương thực, ngân khố, lòng dân, thậm chí cả binh quyền, đều có thể thuận thế mà thu về tay.

Nhưng—

Hắn cúi đầu, khẽ ngửi hương tóc thiếu nữ.

Thực ra… cũng không cần vội…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com