Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 130



 

“Nhị tiểu thư đã chỉ cho Công Tôn Dịch con đường nào vậy?” – Tiểu Tổ Tông đang lật sách, bỗng dưng mở miệng hỏi một câu như thế.

 

Đường Tiểu Bạch sững lại giây lát, rồi  gõ mạnh lên mặt bàn: “Ta đến tìm ngươi học bài! Mau tập trung đi!”

 

Hôm nay đến tìm Trương tiên sinh hỏi chuyện của Công Tôn Dịch, không những bị ép ngồi nghe trọn một tiết học vượt cấp, mà còn bị hắn giao cho cả đống bài tập, Không hề nể mặt nàng dù nàng vừa mới giúp giải vây cho hắn.

 

Vấn đề là—nàng còn chưa nghe giảng đàng hoàng, viết sao cho ra được bài? Đành phải chạy tới tìm Tiểu Tổ Tông cầu cứu.

 

Lý Mặc tiện tay rút một tờ giấy, vừa hạ bút vừa nói:



“Kỳ thực nhị tiểu thư cũng không cần phí tâm như vậy, Công Tôn Dịch không đến mức khó đối phó đâu.”

 

Đường Tiểu Bạch nhớ tới dáng vẻ hắn khi trước, cố ý bắt chước khẩu khí của hắn, khẽ thở dài:



“Cho nên A Tiếu cũng không có ý để ta ra mặt, đúng không?”

 

Ngòi bút trong tay hắn khựng lại, gò má trắng như ngọc hơi ửng hồng, nhưng rất nhanh liền khẽ đáp:



“Ừm.” – Vừa tiếp tục viết, vừa nói – “Những chuyện thế này, sẽ có người xử lý.”

 

Đường Tiểu Bạch thở dài một tiếng: “Thì ra là ta bao đồng, xen vào việc người, không biết có làm phiền tới A Tiếu hay không…”

 

“Nhị tiểu thư,” – tay hắn vẫn không ngừng, chỉ là hai má càng thêm đỏ – “nhị tiểu thư chịu ra tay giúp đỡ, ta… Trương tiên sinh nhất định vô cùng cảm kích.”

 

“Cảm kích mà còn bắt ta viết kinh nghĩa?” Đường Tiểu Bạch liếc nhìn Tả truyện trước mặt, hừ một tiếng.

 

Lý Mặc khẽ mỉm cười:



“Thư viện đã sớm nắm rõ gốc gác đám học trò trong lòng bàn tay. Tình trạng của Công Tôn Dịch cũng không phải bất ngờ gì. Sau này có thể còn những chuyện tương tự, nhị tiểu thư không cần lo lắng—”



Ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhị tiểu thư làm gì, cũng sẽ không là việc dư thừa. Nếu nhị tiểu thư có thể gây rối cho ta…” – Mặt lại đỏ lên – “ta cũng rất… vui lòng…”

 

Đường Tiểu Bạch cũng đỏ mặt.

 

Tên tiểu tử này, ngày thường nhìn thì lạnh lùng cao ngạo, dạo gần đây cứ hay đỏ mặt tỏ tình là sao…

 

“Khụ khụ!” Đường Tiểu Bạch khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng nói:



“Ngươi còn nhỏ, nên đặt tâm vào chính sự, đừng… ừm… đừng phí thời gian chơi với ta—ta còn là tiểu hài tử.”

 

Lý Mặc cong môi cười, đưa tờ giấy vừa viết xong tới trước mặt nàng: “Nhị tiểu thư chỉ cần chép lại là được.”

 

Đường Tiểu Bạch kinh ngạc đón lấy xem thử.

 

Viết bài giúp thế này… được thật sao?

 

“Trương tiên sinh không phát hiện à?” Nàng nghi hoặc hỏi.

 

“Tiên sinh biết nhị tiểu thư chưa chuyên tâm nghe giảng.”

 

“Biết còn bắt ta viết?”

 

“Ôn cố nhi tri tân.”

 

…Cũng đúng thôi…

 

Đường Tiểu Bạch cầm lấy đáp án do Tiểu Tổ Tông viết, cặm cụi chép lại.

 

Trong phòng bỗng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy, cùng ánh mắt kia, luôn dõi theo nàng không rời.

 

Bị nhìn chằm chằm một lúc, Đường Tiểu Bạch cuối cùng không chịu được, vừa định mở miệng—

 

“Nhị tiểu thư đã chỉ Công Tôn Dịch đi con đường nào?” – Lý Mặc vẫn chưa quên.

...

 

Thực ra con đường nàng chỉ cho Công Tôn Dịch cũng không gọi là sáng sủa gì cho cam.

 

Loại người như thế, còn trông mong chỉ lối dẫn đường gì? Yến Quốc công phủ đâu phải nơi làm việc thiện.

 

Chỉ là nàng biết Công Tôn Dịch sẽ chọn con đường đó mà thôi.

 

Ngày khảo hạch Hương cống cũng đã gần kề, mục đích cuối cùng của Công Tôn Dịch  là nhắm đến khoa cử để nổi danh, chứ không phải cứ dây dưa mãi với Trương tiên sinh.

 

Còn đi được hay không, Đường Tiểu Bạch cũng chẳng để tâm.

 

Dẫu vậy, nàng vẫn dành chút tâm trí theo dõi động tĩnh của Công Tôn Dịch.

 

Ba ngày sau, Công Tôn Dịch rời khỏi kinh thành.

 

“Hắn lúc đi tâm trạng thế nào?” Đường Tiểu Bạch tò mò vô cùng.

 

Không ầm ĩ gì mà cứ thế rời đi? Chẳng lẽ thật sự bị thuyết phục rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Dường như…” – Gia nhân phụ trách theo dõi Công Tôn Dịch trông như muốn nhíu mày, “cũng… tạm được ạ?”

 

“Tạm được là sao?”

 

Gia nhân gãi đầu: “Nô tài cũng không rõ… trông hắn có vẻ cảm khái?”

 

Cảm khái?

 

Đường Tiểu Bạch đang suy ngẫm về cái gọi là “cảm khái” kia, thì xe ngựa bỗng dừng lại.

 

Tính theo lộ trình, hẳn là đã về đến phủ. Nhưng sao lại không nghe tiếng gác cổng nghênh đón?

 

“Là Đường nhị tiểu  đó sao?” – Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên ngoài.

 

Trừng Tử vén rèm nhìn ra ngoài, rồi quay lại bẩm:

 

“Là thị nữ của  Bình Dương công chúa.”

 

Tiếp đó, bên ngoài đưa vào một tấm thiệp mời, giấy đỏ rắc kim phấn lấp lánh.

 

“Công chúa nhà chúng ta thỉnh nhị tiểu thư ghé phủ một chuyến.”

 

Sau khi  Bình Dương công chúa xuất gia tu đạo, hoàng thượng ban cho một đạo hiệu dài thật dài, song mọi người trong thâm cung ngoài phủ vẫn gọi nàng là “Bình Dương công chúa” như cũ.

 

Đạo quán nơi nàng ở cũng lấy tên là “Bình Dương quán”, thực ra chỉ là cải tạo từ phủ công chúa ban đầu mà thôi.

 

Nói cách khác,  Bình Dương công chúa ở ngay sát vách. Công chúa ở kế bên mà còn cho người chặn ngay cổng phủ Yến Quốc công để mời, thật là hiếm thấy.

 

“Trước ta đã gửi cho ngươi hai mươi mấy tấm thiệp rồi phải không? Ngươi đã xem được mấy tấm?” –  Bình Dương công chúa chu môi hỏi.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Đường Tiểu Bạch khẽ lắc đầu. Một tấm thiệp nàng cũng chưa từng thấy qua.

 

Tỷ tỷ nàng từng vài lần đến phủ công chúa, nhưng đều không dẫn nàng theo, như thể đang đề phòng điều gì vậy.

 

 Bình Dương công chúa hừ khẽ một tiếng, nói:



“Phòng ta như phòng trộm vậy, ta còn có thể làm gì được ngươi nữa?”

 

“Ngươi sẽ lấy cái bàn con ném ta.” – Đường Tiểu Bạch thành thật đáp.

 

Bình Dương công chúa nghẹn lời, bèn nhấc chén nước trên bàn, đưa tới miệng nàng:



“Việc bao lâu rồi mà còn nhớ kỹ như thế, sao thù dai vậy chứ?”

 

Đường Tiểu Bạch đẩy ly ra, hỏi: “Công chúa tìm ta có việc gì? Lát nữa có khi tỷ tỷ ta sẽ tới.”

 

Thực ra ban đầu nàng cũng không định qua đây, chỉ là tình cờ nghe được tin Công Tôn Dịch rời kinh,  sinh lòng hiếu kỳ.

 

Quả nhiên, công chúa Bình Dương nhắc tới chuyện đó:



“Cái tên Công Tôn Dịch kia, bản cung đã thay hắn tiến cử rồi!”

 

Đường Tiểu Bạch chỉ điểm cho Công Tôn Dịch một con đường, chính là bảo hắn đến tìm cửa Bình Dương công chúa.

 

Tuy rằng đại tiểu thư không cho nàng tới Bình Dương quán, lo nàng bị công chúa – người mà lối sống đã hoàn toàn buông thả sau khi xuất đạo – làm hư, nhưng

Đường Tiểu Bạch nào phải hạng “môn bất xuất, hộ bất nhập”, bao lời đồn gió thổi bên tai, nàng đều nghe được ít nhiều.

 

Sau khi xuất cung tu đạo,  Bình Dương công chúa sống còn tự tại hơn trước nhiều.

 

Cửa  Bình Dương quán luôn rộng mở, ngoài những ngày mùng một, mười lăm mở đàn cầu phúc, thời gian còn lại tiếp đãi phần lớn đều là danh sĩ tài tử từ khắp các vùng kéo về.

 

Hiện tại trong khoa cử thịnh hành phong tục “hành quyển” – nghĩa là đem bài văn đắc ý dâng lên danh thần quyền quý, nếu được tán thưởng, thi cử tất dễ đỗ đạt.

 

Mùa xuân sang năm sẽ có kỳ thi Hội, mà nay các tài tử từ bốn phương đã tụ hội về kinh.

 

Mà Bình Dương công chúa – ái nữ được Hoàng thượng sủng ái nhất, lại cư ngụ ngoài cung, đạo quán của nàng đương nhiên khách khứa tấp nập.

 

Lúc Đường Tiểu Bạch vừa bước vào, còn chạm mặt một vị thư sinh trẻ tuổi từ trong quán đi ra.

 

 Bình Dương công chúa vốn ưa nâng đỡ kẻ sĩ, Đường Tiểu Bạch liền dẫn lối cho Công Tôn Dịch tới đây thử vận.

 

Còn việc vận này có nên thử hay không, thử thế nào, có thử được hay không… thì đó là chuyện của Công Tôn Dịch. Nàng không phải mẫu thân hắn, chẳng quản nổi bao nhiêu.

 

Chỉ là lúc này, nhìn vẻ mặt công chúa Bình Dương cười như hoa nở, như thể đang đợi nàng khen ngợi, Đường Tiểu Bạch  rùng mình nổi da gà.

 

“Công chúa vì sao lại tiến cử hắn?” – Đường Tiểu Bạch dè dặt hỏi.

 

Công chúa Bình Dương ngẩn ra:



“Không phải do ngươi giới thiệu hắn tới sao? Chỉ là tiến cử một hương cống, bản cung có thể không nể mặt ngươi à?”

 

Đường Tiểu Bạch đỡ trán. Quả là… tính sai rồi…

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com