Ta đẩy hắn ra: “Nhiếp chính vương, con quá phận rồi.”
Hắn khẽ cười, sau đó chui vào chăn của ta.
“Vậy nhi thần lại quá phận thêm chút nữa.”
Ta liền đá hắn ra ngoài.
“Sau này không có sự cho phép của ai gia, con không được tự tiện ra vào tẩm điện của ta.”
Ta trầm mặt: “Ai gia chỉ nói một lần này thôi.”
Sau khi Thác Bạt Thành rời đi, Trọng Xuân lo lắng bước tới.
“Tiểu thư, sao cô phải mặt nặng mày nhẹ như vậy.”
Ta liếc nhìn nàng: “Sao, ngươi đau lòng à?”
“Tiểu thư lại đùa ta.”
Trọng Xuân bĩu môi: “Ai mà không nhìn ra được ý tứ của điện hạ đối với người, chỉ có mình tiểu thư là không thấy.”
Ta cười nhẹ: “Ai nói ai gia không thấy?”
Chính vì ta nhìn quá rõ, nên mới đuổi hắn đi.
Hoàng cung Bắc Cảnh, rốt cuộc không phải nhà của Triệu Minh Thư ta.
Nhiếp chính vương và Thái hậu không rõ ràng, truyền ra chỉ trở thành trò cười mà thôi.
Hơn nữa, bây giờ còn chưa phải lúc.
“Ngươi đi mời bệ hạ tới, nói ta có chuyện cần bàn bạc.”
15
Mùa thu năm đó, Thác Bạt Tín ban hành lệnh mới, lập học đường khắp nơi ở Bắc Cảnh.
Việc này ta đã sớm suy tính, nhưng vì chuyện Nam Chu còn chưa xử lý xong, nên ta đã gác lại.
Hiện giờ thiên hạ vừa định, cũng là lúc nhắc đến.
Bắc Cảnh tuy có trăm vạn tinh binh, nhưng không thể toàn quốc trên dưới đều là những võ phu không hiểu biết.
Chuyện này ta không giao cho ai, tự mình ra tay lo liệu.
Chỉ tốn một năm, đã xuất hiện một lớp người tài năng.
Có bọn họ, bên hoàng đế cũng không cần việc gì cũng đến ta nhúng tay.
Mùa xuân năm sau, Thác Bạt Hữu cuối cùng cũng nhận ra ý tứ của cô nương A Uyển, tới xin ta ban hôn.
Ta cười hắn là kẻ không hiểu phong tình, khiến người ta phải đợi thêm một năm.
Thác Bạt Hữu nhìn ta đầy oán trách, nói: “Chẳng phải tại mẫu hậu không chỉ điểm, hại nhi thần uổng công nhiều việc.”
Ta lười để ý hắn, phẩy tay một cái: “Ai gia đồng ý, hôn sự con tự mình chuẩn bị đi!”
Hắn mừng rỡ quá đỗi, quỳ trên mặt đất “cộc cộc cộc” dập đầu ba cái.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sau khi thành thân, hắn trưởng thành hơn nhiều, vậy mà cũng bắt đầu nghiên cứu chính sự.
Văn không thành thạo, võ không thông thạo, ngược lại lập ra một sở hành thương, quản lý các cửa hàng lớn nhỏ trong Bắc Cảnh gọn gàng đâu ra đấy, nhất thời quốc khố đầy đủ, ngay cả ta cũng được hưởng lợi.