Tể Tướng Phu Nhân

Chương 13





Gã bước về phía ta: “Nàng, nàng còn sống sao? Nàng còn sống, sao không nói cho ta biết? Nàng trở về đi, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, kiếp này ta nhất định sẽ không phụ nàng, ta sẽ đối tốt với nàng…”



Lời còn chưa dứt, cả người gã đã khựng lại, rồi từ từ cúi đầu, ánh mắt không thể tin nổi nhìn xuống thanh kiếm dài đang đ.â.m xuyên tim mình.



“Cố Thời Tuế.” Ta nhìn gã, cười khẩy, “Có biết vì sao kiếp này ngươi được ở bên công chúa yêu dấu nhưng lại kết thúc thảm hại thế này không?”



Chẳng đợi gã trả lời, ta đã nói tiếp: “Bởi vì ngươi vốn dĩ chỉ là một tên vô dụng chỉ biết dựa vào đàn bà. Nửa đời trước dựa vào công chúa nâng ngươi lên mây xanh, nửa đời sau dựa vào ta che đậy chuyện gian dối. Bây giờ chỉ là một người đàn bà không chịu để ngươi hút m.á.u nữa thôi, ngươi đã thành ra cái dạng chó má này rồi, đáng đời lắm.”



Dứt lời, ta rút phắt thanh kiếm khỏi tim gã, m.á.u tươi đỏ thẫm lập tức phun ra từ vết thương, Cố Thời Tuế đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.



Nhưng ánh mắt gã nhìn ta lại dần dần lóe lên tia sáng.



“Như Thanh… Thì ra nàng cũng trọng sinh rồi…” Gã hỏi ta, “Vậy chúng ta có thể… quay về như trước kia không?”



“Không thể, vì ngươi không xứng.” Ta nói, rồi giẫm mạnh gót giày lên mặt gã, “Nói cho ngươi biết một sự thật nữa, Cố Thời Tuế, từ kiếp trước ta đã thấy ngươi ghê tởm rồi. Bị nhốt trong Cố phủ làm Tể tướng phu nhân chẳng qua là bất đắc dĩ phải chịu đựng uy h.i.ế.p của ngươi thôi. Từ kiếp trước ta đã không muốn sống cùng ngươi rồi, nghe rõ chưa? Ta chưa từng thích ngươi.”



Vị Tể tướng trẻ tuổi này chưa từng bị ai sỉ nhục trước mặt người khác như vậy, nhưng lúc này, gã lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, cười ha hả rồi ôm chặt lấy người trong lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng, dịu dàng nói: “Chẳng phải năm xưa đã nói rồi sao? Phụ thân nàng e ngại ta, ta chỉ có thể dùng hạ sách này thôi. Mạnh Như Thanh đó, ta chưa từng thích ả, chọn ả chẳng qua vì ả ngoan ngoãn nghe lời.”



“Toàn thắng rồi.” Ta quay người nhìn về phía Vân Trì, ngoài điện, ánh bình minh đang dần ló rạng.



Chúng ta đã thắng, nhưng còn một chặng đường rất dài phía trước.



11.



Dưới sự chủ trì của Tạ Vân Trì, quân đội họ Tạ đã nhanh chóng hợp nhất các cánh nghĩa quân, dẹp yên phản loạn với thế như vũ bão.



Trang sử hoang đường kia cũng khép lại từ đây.



Vào dịp cuối năm, chúng ta chọn ra Thế tử Vinh vương, một người thuộc dòng dõi hoàng thất nhưng có phẩm hạnh tốt đẹp, để lập làm người kế vị.



Khi tiểu Thế tử mới lên ngôi, ta và Vân Trì gần như bận tối mắt tối mũi.



Lúc rảnh rỗi, ta cũng thường nghĩ, kiếp trước tai họa hủy diệt Vân triều kia, nay đã được dẹp yên với cái giá nhỏ nhất, căn nguyên cũng chỉ nằm ở bốn chữ: “Dân tâm sở hướng”.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quân đội họ Tạ trung lương, không tiếc vứt bỏ đầu rơi m.á.u chảy để bảo vệ cuộc sống an khang cho bá tánh, nên được dân chúng ủng hộ.



Các cánh nghĩa quân cũng tự nguyện quy hàng.



Ngược lại, tiên hoàng và Cố Thời Tuế đều không coi trọng dân sinh.



Bá tánh dưới sự cai trị của bọn họ không còn đường sống, nên mới nổi dậy phản kháng.



Đạo trị quốc, căn bản nằm ở chữ “dân” này mà thôi.



“Thưa thầy, con viết xong rồi ạ.” Giọng nói non nớt kéo tâm tư ta trở về, ta nhìn kỹ tiểu hoàng đế trước mắt.



Trên án thư của cậu, chính là chữ “dân” to tướng.



Ta ngồi xuống, xoa đầu cậu bé, rồi quay đầu nhìn ra ngoài trời, tuyết bên ngoài đang rơi rất dày.



Lúc đội tuyết bước ra khỏi cung môn, có cận thị nhắc nhở, nói có hai người tự xưng là cha mẹ ta đến cầu kiến.



“Không gặp.” Ta khẽ nói.



Ta bảo nội thị, có thể cho người đàn bà kia trăm lượng bạc trắng làm lộ phí.



Còn về phần đến bước đường này rồi, bà ta có còn muốn giao tiền cho đàn ông định đoạt hay không, đó là lựa chọn của bà ta.



Ta bước ra ngoài, từng bước từng bước đi thật vững chắc.



Vô vàn tương lai đang chờ đợi ta ở phía trước.



Toàn văn hoàn.







 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com