Tẩy Trắng Kẻ Phản Diện

Chương 9



Tạ Vọng ra tay quá nhanh, quá bất ngờ. Không ai ngờ tới.

Thời gian như khựng lại.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Mẹ Tạ ngơ ngác, sững người trong hai giây, rồi mới đổ gục xuống.

Đám vệ sĩ lao đến đỡ bà, đồng loạt rút s.ú.n.g chĩa về phía tôi và Tạ Vọng.

Trong khoảnh khắc bị bao vây, Tạ Vọng lùi lại hai bước, bàn tay dính m.á.u nắm lấy tay tôi.

Giữa hàng mày cậu ta phủ đầy lệ khí, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười điên cuồng. Cậu ta dịu dàng hỏi:

“Cùng nhau xuống địa ngục, được không?”

Tim tôi như rơi xuống đáy vực.

Giá trị hắc hóa… không hề giảm.

【Ký chủ, còn một chuyện nữa cô đã sai rồi. 】

Giọng hệ thống mơ hồ như vọng lên từ tận đáy lòng tôi.

【Cô vẫn là sự cứu rỗi cuối cùng của cậu ta. 】

Một tiếng nổ dữ dội vang lên, lồng n.g.ự.c tôi rung bần bật.

Đây không phải điều tôi muốn.

Ngay từ lúc cậu ta nói muốn cùng tôi bỏ trốn trong căn nhà cũ, tôi đã mơ hồ cảm thấy có chuyện.

Và giờ, nhớ lại câu “như cậu mong muốn” mà cậu ta từng nói… tôi mới hiểu.

Cậu ta sớm biết tôi bị đưa về Tạ gia sẽ phải đối mặt với điều gì. Cậu ta biết rõ, tôi đang ép mình ra tay.

Và cậu ta chọn tôi.

Không hề do dự.

Tạ Vọng làm sao dễ bị lừa như thế? Sao lại ngốc nghếch đến vậy?

Cậu ta đã hắc hóa đến 100 điểm, với trí thông minh ấy, lẽ ra có thể tự mình tính toán từ rất lâu rồi. Nhưng tại sao trong nguyên tác, cậu ta lại nhẫn nhịn tận bốn năm?

Như hệ thống nói – tội g.i.ế.c cha mẹ, không phải ai cũng có thể gánh nổi.

Dù tâm lý đã vặn vẹo đến mức ấy, Tạ Vọng vẫn là con người, vẫn có do dự, vẫn giãy giụa.

Tôi nhìn cậu ta đang điên cuồng, mà bỗng thấy lòng bình lặng đến lạ. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra — kẻ phản diện lớn nhất… có lẽ là chính mình.

Tôi cười khẽ, rút một chiếc khăn lụa ra, nhẹ nhàng quấn lên mắt Tạ Vọng:

“Người g.i.ế.c người là tôi. Cậu không cần gánh tội này.”

Nói rồi, tôi nâng súng, b.ắ.n thẳng vào giữa trán mẹ Tạ.

Một giây trước khi đám vệ sĩ kịp bóp cò, tôi đã xông lên – mỗi nhát d.a.o là một mạng người.

Thi thể la liệt. Còi báo động rú lên điếc tai. Đạn xé không khí b.ắ.n về phía trước.

Tôi nhào đến ôm lấy Tạ Vọng, cả hai lăn xuống cầu thang tầng hầm.

Chưa kịp đứng dậy, tôi đã bật dậy đóng sầm cửa lại, ấn mạnh nút điều khiển từ xa trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những quả b.o.m tôi chôn suốt hai ngày qua trong Tạ trạch, nổ đồng loạt chỉ trong chớp mắt.

Dù có đạo cụ bảo vệ, tầng hầm vẫn rung chuyển dữ dội.

Giữa tiếng nổ trầm trầm, tôi bước về phía Tạ Vọng đang nằm trên đất. Chiếc khăn lụa trên mắt cậu ta đã tuột xuống.

“Xin lỗi, làm cậu mất nhà rồi.”

Tôi đưa tay ra, nghiêng đầu cười:

“Vậy lấy tôi làm đền bù, được không?”

Tạ Vọng ngây người nhìn tôi mấy giây, rồi bất ngờ siết chặt cổ tay tôi.

Tôi hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng đổ người lên người cậu ta, còn làm bộ oán trách:

“Cậu làm gì vậy?”

Tạ Vọng siết lấy eo tôi, thật chặt. Nhưng đôi mắt và nét mặt lại tràn đầy mờ mịt.

Sự mờ mịt ấy khiến lòng tôi nhói đau.

Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c cậu ta, im lặng ôm lấy eo cậu.

Rất lâu sau, Tạ Vọng mới khàn giọng nói nhỏ:

“Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Sinh nhật mười tám tuổi của cậu ta… bị chôn vùi dưới đống đổ nát.

Tim tôi như thắt lại.

Tôi từng làm vô số nhiệm vụ, từng g.i.ế.c không biết bao nhiêu người hay tà vật.

Chỉ cần không hoàn thành nhiệm vụ, một thế giới sẽ sụp đổ. Thế nên tôi luôn coi mạng người như cỏ rác, trong mắt chỉ còn sự sống còn của hệ thống.

Tôi không từ bất cứ thủ đoạn nào, kể cả đê tiện nhất. Chính nhờ trái tim sắt đá ấy, tôi mới duy trì được tỷ lệ thành công 100%.

Nhưng đây là lần đầu tiên…

Lần đầu tiên tôi bắt đầu nghi ngờ. Không biết rốt cuộc mình làm vậy… là đúng hay sai.

Tôi ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c Tạ Vọng, nhẹ nhàng nâng mặt cậu ta lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

“Chúc mừng cậu, cậu đã được sống lại.”

Tạ gia giờ chỉ còn là một đống tro tàn. Cha Tạ, mẹ Tạ – đều đã nằm lại trong đó. Và Tạ Vọng… là người thừa kế duy nhất.

Những kẻ còn lại trong Tạ gia không đáng lo. Cậu ta có thể tự xử lý. Mà những gì cậu không làm được, tôi đã xử lý giúp rồi.

Từ giờ, cậu ta sẽ có một cuộc sống mới.

Không còn ai có thể điều khiển cuộc đời của cậu nữa.

Chúng tôi đã cùng nhau ngắm biển, đón bình minh, tiễn hoàng hôn, nhìn ánh tà dương dần bị màn đêm nuốt chửng…

Tạ Vọng, thế giới này mỗi ngày đều có vô vàn cảnh đẹp. Tuổi mười tám của cậu chắc chắn sẽ rực rỡ, không ai sánh bằng.

Tôi áp trán mình vào trán cậu ấy, khẽ nói:

“Tạ Vọng, tôi sẽ luôn ở bên cậu.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com