Tôi không có thời gian để nghiên cứu biểu cảm là lạ của Tạ Vọng, càng không dư hơi phân tích mấy lời mập mờ của cậu ta.
Tôi tập trung vào nhiệm vụ, bực dọc hỏi hệ thống:
【Giá trị hắc hóa vừa giảm sao lại tăng lại? Chuyện quan trọng thế mà ngươi không nói?! 】
Hệ thống vô tội đáp:
【Đây là kiến thức cơ bản trong nhiệm vụ cứu rỗi. Quá trình hắc hóa không ổn định, giá trị d.a.o động là chuyện bình thường. 】
Tôi là lính mới của tổ Koukou, lần đầu làm nhiệm vụ cứu rỗi, tất nhiên không biết mấy chuyện này.
【Giá trị về 0 là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu nó d.a.o động? Nếu cậu ta hắc hóa lại thì sao?! 】
Hệ thống ấp úng:
【Sau khi nhiệm vụ kết thúc ba giây, cô sẽ rời khỏi thế giới. Lúc đó thế giới sẽ bị phong tỏa, nhân vật phản diện có hắc hóa lại cũng không sao…】
【Ba giây mà chắc chắn à?! Lỡ cậu ta quay xe trong 0.1 giây thì sao? Thế bảo sao mấy người cứ thất bại mãi. Làm ăn thiếu chuyên nghiệp vừa thôi! 】
Tổ Cứu Rỗi nghĩ đây là kiến thức cơ bản nên không thèm ghi vào tài liệu hướng dẫn.
Tôi hít sâu, kiềm chế cơn giận:
【Đổi cho tôi một đạo cụ Thiên Phong, tính vào nợ tổ Cứu Rỗi. 】
Đạo cụ Thiên Phong có thể khóa cảm xúc mục tiêu, ngắt liên kết cảm xúc và hệ thống trong thời gian ngắn. Trong thời gian đó, mục tiêu có làm gì cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Đúng kiểu “trì hoãn tác dụng”.
Tôi chỉ cần giữ chặt Tạ Vọng trong ba giây là đủ.
【Ký chủ, đạo cụ đó đắt lắm, tổ Cứu Rỗi mà biết sẽ bán tôi mất…】
【Giữa thất bại và bị bán, chọn đi. Còn nói nữa là tôi đập ngươi nát luôn! 】
Hệ thống lập tức câm nín. Mãi tới lúc này tôi mới có tâm trạng quan sát tình hình.
Vệ sĩ lôi tôi xuống tầng hầm Tạ trạch, chỉ vào chiếc hộp gỗ tôi từng thấy – nơi Tạ Vọng từng bị nhốt.
Một người mở ván gỗ bên hông, đẩy tôi cúi xuống:
“Vào.”
Tôi bật cười.
Mẹ Tạ có sở thích kỳ lạ gì thế? Cứ thích nhốt người vào hộp à?
Tôi lẩm bẩm trong đầu, rồi vẫn ngoan ngoãn chui vào.
Lúc này tôi mới thực sự cảm nhận được những gì Tạ Vọng từng chịu đựng.
Hộp hẹp đến mức tôi phải co người, gập gối sát ngực, đầu gục xuống, xung quanh chỉ có vài lỗ nhỏ để thở, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Cửa hông bị đóng lại, tiếng đinh đóng xuyên vào gỗ vang lên lạnh buốt – trong không gian nhỏ, âm thanh trở nên chói tai kinh khủng.
“Xoẹt”— như có thứ gì rạch thẳng vào tim.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Tôi không khỏi nghĩ:
Mười mấy năm qua, Tạ Vọng đã bị nhốt trong thứ này bao nhiêu lần?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu ta phải chịu đựng từ khi còn nhỏ ư?
Mẹ cậu ta nói: "Làm sai thì phải bị phạt." Không bị nhốt trong hộp thì còn bị gì nữa?
Ý nghĩ đó khiến tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi lấy lại tinh thần, dùng đạo cụ, rồi bước khỏi hộp.
“Nhân vật phản diện đang ở trong thư phòng của mẹ cậu ta.”
Hệ thống thông báo. Tôi gật đầu, bước lên tầng một, vào thư phòng.
“A Vọng, cảm xúc là kẻ thù. Con không thể để nó xâm nhập lãnh địa của mình.”
Tạ Vọng quay lưng về phía tôi, ngồi đối diện mẹ.
“Con phải trở thành người giỏi nhất. Bạn bè chỉ là gánh nặng.”
Mẹ Tạ nói bằng giọng dịu dàng. Nhưng Tạ Vọng im lặng.
“Con chưa từng gặp cô gái nào tên Tô Di. Hôm nay con ở nhà vì bị ốm. Như mọi cuối tuần trước đó. Không có chuyện gì xảy ra cả.”
Tôi cau mày. Nhờ tàng hình, tôi lặng lẽ bước tới ngồi đối diện Tạ Vọng.
Khi thấy gương mặt cậu ta, tôi bất giác nín thở.
Đôi mắt mở to, trống rỗng như phủ sương mù.
Tôi liếc sang lọ thuốc trên bàn – toàn thân lạnh toát.
Tạ Vọng đã uống thuốc. Mẹ cậu ta đã thôi miên cậu ta!
…
Bạo lực gia đình là một vấn đề nhức nhối của xã hội hiện đại.
Nhưng hầu hết mọi người chỉ chú ý đến bạo lực thể xác, ít ai quan tâm đến bạo lực tinh thần.
Thao túng tâm lý, bạo lực lạnh, áp lực tinh thần...
Chúng ta dễ bị thu hút bởi vết thương có thể nhìn thấy mà bỏ qua những tổn thương vô hình.
Thể xác có thể hồi phục, nhưng tâm hồn thì không dễ chữa lành như vậy.
Điều đáng sợ hơn là nạn nhân thậm chí còn không biết mình đang bị bạo hành.
Mà nếu người gây ra chuyện đó lại là mẹ ruột của bạn – một người giỏi tâm lý học và kiểm soát dược phẩm tinh thần?
Vừa bị thao túng cảm xúc, vừa bị kiểm soát bằng thuốc—mười mấy năm như vậy, ai mà không phát điên?
Sao Tạ Vọng có thể lớn lên như một người bình thường, rồi diễn một vở kịch "gia đình hòa thuận" y như thật?
Có một khoảnh khắc, tôi gần như muốn vứt bỏ nhiệm vụ, đánh thức cậu ta rồi dắt cậu ta rời đi.
Nhưng lý trí kịp thời níu tôi lại.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn Tạ Vọng đang say ngủ vì bị tẩy não, rồi lại thấy ngay khoảnh khắc cậu ta bị đưa về phòng, đôi mắt chợt mở bừng—trong veo, tỉnh táo.