Tôi làm bộ giận dữ bỏ ra khỏi lớp. Nhưng khi bọn họ không để ý, ánh mắt tôi lạnh dần lại.
Lớp này... có gì đó không đúng.
…
Tối đó, tôi yêu cầu hệ thống tra thông tin cá nhân của toàn bộ bạn học trong lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong nguyên tác, câu chuyện chỉ bắt đầu từ lúc Tạ Vọng gia nhập Tạ thị, quá khứ của cậu ta mờ mịt, những nhân vật phụ thì càng ít được nhắc đến.
Người được mô tả rõ nhất là lớp phó, mà cũng chỉ có một dòng:
“Con nhà giàu thế hệ thứ hai, theo Tạ Vọng nhiều năm, là fan trung thành nhất.”
Tôi soi kỹ lại hoàn cảnh gia đình cậu ta, không thấy gì đáng ngờ.
Nhưng sau này, vì muốn ngăn Tạ Vọng phá tập đoàn, lớp phó bị xe tông đến biến dạng, xác còn bị ném cho chó ăn.
Trước khi chết, cậu ta từng gào lên:
“Quả nhiên… Tạ Vọng điên rồi, điên thật rồi...”
Chữ “quả nhiên” này... thật đáng để suy nghĩ.
Tôi tiếp tục tra thông tin những người khác, càng xem càng thấy khó hiểu.
Gia đình họ, công ty họ… đều sống nhờ vào Tạ gia.
Đây chính là lý do vì sao tất cả đều bênh vực Tạ Vọng vô điều kiện.
Hệ thống hỏi dè dặt:
【Ký chủ… cô phát hiện gì rồi sao? 】
Tôi hơi nhíu mày, không đáp, chỉ đứng dậy, bước về phía Tạ thị.
Tạ gia nằm trong khu biệt thự cao cấp trên sườn đồi, tôi ở ngay cạnh để tiện theo dõi nhiệm vụ.
Những ngày đầu mới xuyên đến đây, tôi đã quan sát kỹ Tạ trạch, nhưng chưa từng thấy điều gì bất thường.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Tạ Vọng mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, thay đồ xong là ra vườn tưới hoa. Tưới xong vừa lúc cha mẹ về, cả nhà ăn tối.
Ăn xong, cậu ta sẽ vào thư phòng cha mẹ một tiếng, sau đó lên lầu và không ai biết cậu ta làm gì.
Lúc trước tôi không để tâm, giờ nghĩ lại… mọi thứ quá hoàn hảo.
Giờ giấc về nhà, trình tự sinh hoạt, không khí gia đình… tất cả lặp lại như khuôn đúc.
Không chỉ ở nhà. Cả ở trường cũng thế – từng hành vi, từng câu nói của Tạ Vọng… đều trôi chảy, sạch sẽ, chuẩn mực đến mức đáng nghi.
Tôi dùng điểm tích lũy đổi lấy một tấm thẻ tàng hình, đường hoàng bước vào Tạ trạch giữa thanh thiên bạch nhật, ngang nhiên đi lướt qua người hầu và vệ sĩ, rồi tiến thẳng đến căn phòng dưới tầng một.
Lúc này, Tạ Vọng chắc đang ở trong thư phòng của mẹ hắn.
Nhưng bên trong chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp, lạnh lùng — không thấy bóng dáng Tạ Vọng đâu cả.
Tôi khẽ cau mày thì hệ thống run rẩy lên tiếng:
【... Ký chủ, Tạ Vọng... đang ở dưới tầng hầm. 】
Một linh cảm mơ hồ lướt qua trong đầu tôi.
Nhưng khi trông thấy chiếc hộp gỗ hình chữ nhật cũ kỹ nằm trong góc tầng hầm tối om, tôi vẫn không kìm được mà đứng sững lại.
Tôi bước tới, nhìn thấy bốn góc nắp hộp bị đóng chặt bằng bốn chiếc đinh lớn, kín không kẽ hở, phía trên còn có dấu tích bị đóng đi đóng lại nhiều lần.
Chiếc hộp dài khoảng 60cm, cao tầm 1 mét — nếu có người ở bên trong, chắc chắn phải cuộn mình lại.