Tẩy Trắng Kẻ Phản Diện

Chương 1



Trường trung học tư thục Phong Lâm, lớp 12/1.

Giờ nghỉ trưa, học sinh trong lớp đều đã xuống căn tin, phòng học trở nên vắng tanh.

Ở chiếc bàn gần cửa sổ dãy đầu, một nam sinh vẫn ngồi yên tại chỗ.

Cậu mặc sơ mi trắng, lưng thẳng tắp, dáng ngồi ngay ngắn, tay chậm rãi mở hộp cơm ra, từng động tác đều toát lên vẻ nhã nhặn và có chừng mực.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ biết—người này được dạy dỗ rất tốt, khí chất khó ai bì kịp.

Tôi ngồi ở hàng ghế xéo cuối lớp, vừa gặm bánh mì vừa quang minh chính đại quan sát đối phương.

【Vì sách không ghi, ngươi cũng không tra được cậu ta đã trải qua chuyện gì, đúng không? 】

Tôi hỏi hệ thống trong đầu.

【Đúng vậy. Chúng ta chỉ có thể suy đoán dựa vào thiết lập nhân vật. Nhưng ký chủ yên tâm, cốt truyện tuyệt đối sẽ không lệch khỏi nguyên tác. 】

Lạ thật.

Theo nguyên tác, Tạ Vọng xuất thân từ gia đình danh giá, cha mẹ đầy đủ, trên dưới hòa thuận.

Cậu ta có chỉ số IQ cực cao, học hành xuất sắc, từ nhỏ lớn lên trong sự bảo bọc và ngưỡng mộ của mọi người.

Thế mà sau khi đi du học về, việc đầu tiên Tạ Vọng làm sau khi tiếp quản Tạ thị lại là… tự tay huỷ hoại toàn bộ tập đoàn.

Cậu ta g.i.ế.c cha mẹ, nhốt hết người thân vào viện tâm thần, đám bạn học cấp ba từng đối xử tốt với cậu ta cũng lần lượt gặp kết cục bi thảm.

Ngay cả thái tử của tập đoàn đối thủ—nam chính của truyện—cũng từng đứng ra bảo vệ cơ nghiệp Tạ thị, vậy mà cậu ta không những chẳng biết ơn, còn thẳng tay đối đầu.

Không khác gì một kẻ điên, hành động phi logic.

【Chúng tôi từng không tìm ra nguyên nhân khiến nhân vật phản diện hắc hóa, nên nhiệm vụ cứu rỗi đến giờ vẫn chưa hoàn thành. 】

Hệ thống sốt ruột:

【Bạch nguyệt quang, trà xanh, nữ sinh ngây thơ, mỹ nam đỉnh cấp... Chúng tôi đã thử đủ kiểu nhưng nhân vật phản diện vẫn không hề lay chuyển. 】

【Ký chủ, cô là hy vọng cuối cùng. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ lên tới 100%, xin hãy nắm lấy cơ hội này! 】

Tôi khẽ nhướng mày, thu lại suy nghĩ, đứng dậy khỏi ghế.

Khi tôi bước đến trước bàn Tạ Vọng, cậu ta đang gắp một miếng bông cải xanh.

Trường Phong Lâm là ngôi trường quý tộc hàng đầu trong nước. Căn tin mời hẳn đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi, tay nghề đỉnh khỏi chê.

Nhưng Tạ Vọng chưa từng bước chân xuống căn tin. Mỗi bữa ăn của cậu ta đều do chuyên gia dinh dưỡng thiết kế riêng, người giúp việc mang đến tận nơi.

Tôi nhìn chằm chằm mâm cơm với những món ăn đầy đủ dưỡng chất, sắc hương hài hòa.

Một miếng bông cải xanh bất ngờ được đưa đến trước mặt tôi.

Rồi một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Cậu… muốn ăn không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Tôi nheo mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai không góc c.h.ế.t của Tạ Vọng.

Đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, ngũ quan tinh tế—một quý công tử bước ra từ tranh vẽ.

Trong ba ngày xuyên đến đây, tôi luôn âm thầm quan sát Tạ Vọng.

Cậu ta sống rất quy củ: xe sang đưa đón mỗi ngày, chưa từng đi học trễ hay trốn tiết. Học sinh kiểu mẫu.

Lễ phép với giáo viên, giúp đỡ bạn học, học giỏi, đẹp trai, nổi tiếng. Là con nhà người ta trong mắt người khác.

Không bị bạo hành gia đình, cũng không bị bắt nạt ở trường. Ngược lại, còn được mọi người yêu thích, ủng hộ.

Một người như vậy—sao lại có giá trị hắc hoá chạm nóc 100?

Tôi nhíu mày.

“Tôi còn chưa ăn. Đồ ăn sạch sẽ.”

Thấy tôi im lặng, Tạ Vọng lại lên tiếng, giọng nói dịu dàng, ánh mắt chân thành.

Tôi cố ý lạnh mặt, gây khó dễ:

“Món của cậu nặng mùi quá, xộc cả vào mũi tôi rồi.”

Dù trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, nhưng chẳng có món nào nặng mùi cả. Không lại gần thì cơ bản không ngửi thấy gì.

Tạ Vọng hơi sững người, rồi lập tức đặt đũa xuống, lấy nắp đậy hộp cơm lại.

“Xin lỗi, do tôi sơ ý...”

Y như một chiếc bánh bao mềm dễ bóp nắn.

Cạch.

Tôi hất tung hộp cơm trong tay cậu ta xuống đất, gằn giọng cảnh cáo:

“Lần này là cảnh cáo. Nếu tôi còn thấy cậu ăn mấy thứ này nữa, tôi sẽ úp cả hộp cơm lên mặt cậu!”

Tạ Vọng đứng đơ như tượng.

Tôi hừ lạnh, bày ra dáng vẻ một nữ phụ độc ác chính hiệu, rồi xoay người rời đi, kiêu ngạo không ai bằng.

Hệ thống c.h.ế.t lặng, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, vội chất vấn:

【Ký chủ, cô đang làm cái quái gì thế?! 】

【Ngược cậu ta, còn ngược độc hơn cả cậu ta, để cậu ta có đường tẩy trắng. 】

Tôi phải làm vai phản diện, để phản diện thật sự không còn đất diễn.

Có tôi ở đây, phản diện tuyệt đối không thể hắc hóa.

Hệ thống gần như bật khóc:

【Ký chủ, cô đâu phải bột giặt đâu! Đây là nhiệm vụ cứu rỗi, cô ngược người ta thì ai cứu rỗi cậu ta đây? 】


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com