Giờ nghỉ trưa, học sinh trong lớp đều đã xuống căn tin, phòng học trở nên vắng tanh.
Ở chiếc bàn gần cửa sổ dãy đầu, một nam sinh vẫn ngồi yên tại chỗ.
Cậu mặc sơ mi trắng, lưng thẳng tắp, dáng ngồi ngay ngắn, tay chậm rãi mở hộp cơm ra, từng động tác đều toát lên vẻ nhã nhặn và có chừng mực.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ biết—người này được dạy dỗ rất tốt, khí chất khó ai bì kịp.
Tôi ngồi ở hàng ghế xéo cuối lớp, vừa gặm bánh mì vừa quang minh chính đại quan sát đối phương.
【Vì sách không ghi, ngươi cũng không tra được cậu ta đã trải qua chuyện gì, đúng không? 】
Tôi hỏi hệ thống trong đầu.
【Đúng vậy. Chúng ta chỉ có thể suy đoán dựa vào thiết lập nhân vật. Nhưng ký chủ yên tâm, cốt truyện tuyệt đối sẽ không lệch khỏi nguyên tác. 】
Lạ thật.
Theo nguyên tác, Tạ Vọng xuất thân từ gia đình danh giá, cha mẹ đầy đủ, trên dưới hòa thuận.
Cậu ta có chỉ số IQ cực cao, học hành xuất sắc, từ nhỏ lớn lên trong sự bảo bọc và ngưỡng mộ của mọi người.
Thế mà sau khi đi du học về, việc đầu tiên Tạ Vọng làm sau khi tiếp quản Tạ thị lại là… tự tay huỷ hoại toàn bộ tập đoàn.
Cậu ta g.i.ế.c cha mẹ, nhốt hết người thân vào viện tâm thần, đám bạn học cấp ba từng đối xử tốt với cậu ta cũng lần lượt gặp kết cục bi thảm.
Ngay cả thái tử của tập đoàn đối thủ—nam chính của truyện—cũng từng đứng ra bảo vệ cơ nghiệp Tạ thị, vậy mà cậu ta không những chẳng biết ơn, còn thẳng tay đối đầu.
Không khác gì một kẻ điên, hành động phi logic.
【Chúng tôi từng không tìm ra nguyên nhân khiến nhân vật phản diện hắc hóa, nên nhiệm vụ cứu rỗi đến giờ vẫn chưa hoàn thành. 】
Hệ thống sốt ruột:
【Bạch nguyệt quang, trà xanh, nữ sinh ngây thơ, mỹ nam đỉnh cấp... Chúng tôi đã thử đủ kiểu nhưng nhân vật phản diện vẫn không hề lay chuyển. 】
【Ký chủ, cô là hy vọng cuối cùng. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ lên tới 100%, xin hãy nắm lấy cơ hội này! 】