Mưa tháng bảy dai dẳng như một nỗi ám ảnh, trút nước không thương tiếc xuống thành phố vốn đã xám xịt. Minh, khoác chiếc áo khoác sờn cũ, kéo cao cổ áo, cố gắng nép mình vào một góc nhỏ dưới mái hiên tòa chung cư. Tòa nhà “Ánh Dương”, nghe cái tên có vẻ lạc quan, nhưng thực tế lại là một khối bê tông cũ kỹ, sứt mẻ, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ.
Giá thuê rẻ mạt là lý do duy nhất Minh chọn nơi này. Anh cần một chỗ để trốn, để suy nghĩ, để cố gắng viết tiếp những trang kịch bản đang dang dở, và quan trọng nhất, để gần bệnh viện nơi mẹ anh đang nằm hôn mê. Tai nạn giao thông khủng khiếp ấy đã cướp đi của bà sự tỉnh táo, và của Minh sự bình yên.
Anh đẩy cánh cửa kính hoen gỉ, bước vào sảnh chung cư. Ánh đèn vàng vọt hắt lên những bức tường ố màu, tạo cảm giác ngột ngạt khó chịu. Một bà cụ với mái tóc bạc phơ, lưng còng chống gậy đang lụm cụm tưới mấy chậu cây cảnh xơ xác đặt ở góc sảnh.
“Cháu mới chuyển đến à?” Bà cụ ngước lên, đôi mắt đục ngầu nhìn Minh.
“Vâng ạ, cháu là Minh, thuê phòng 1304.”
Bà cụ khựng lại, đôi mắt nheo lại như thể đang cố gắng nhìn thấu tâm can anh. “1304… Hừm, tầng 13 à?”
Minh nhíu mày. “Dạ không, cháu nhớ là phòng ở tầng 12. Số 4 chứ ạ.” Anh lôi hợp đồng thuê nhà ra, chỉ vào dòng địa chỉ.
Bà cụ nhìn lướt qua, cười khẩy một tiếng. “Cứ chờ rồi biết. Tòa nhà này… có nhiều điều không như mắt thấy đâu.”
Minh không hiểu ý bà cụ, chỉ nghĩ bà già rồi nên lẩm cẩm. Anh chào bà rồi tiến về phía thang máy. Bên trong thang máy cũ kỹ, bảng điều khiển chỉ có các tầng từ 1 đến 12. Không có nút nào cho tầng 13 cả.
Anh bấm nút số 12, cửa thang máy đóng lại. Tiếng động cơ rít lên ken két khi thang máy từ từ di chuyển. Cảm giác tù túng bao trùm lấy Minh, anh ghét những không gian chật hẹp. Anh cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực, tập trung vào công việc. Anh cần phải viết, phải hoàn thành kịch bản, phải kiếm tiền để trang trải viện phí cho mẹ.
Thang máy dừng lại ở tầng 12. Minh bước ra ngoài, tìm đến phòng 1304. Cánh cửa gỗ cũ kỹ, sơn bong tróc, mang đến cảm giác lạnh lẽo, cô độc. Anh mở khóa, bước vào căn phòng trống trải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên trong chỉ có vài món đồ nội thất cơ bản: một chiếc giường đơn cũ kỹ, một cái bàn làm việc nhỏ, một chiếc tủ quần áo sờn rách. Căn phòng nồng nặc mùi ẩm mốc và bụi bặm. Minh mở toang cửa sổ, để không khí tràn vào. Nhìn ra ngoài, anh thấy con hẻm nhỏ hun hút sâu, những tòa nhà cao tầng chọc trời bao quanh như những gã khổng lồ vô cảm.
Minh thở dài, anh biết mình không nên trông đợi quá nhiều. Với số tiền ít ỏi mà anh có, đây là lựa chọn tốt nhất rồi. Anh bắt đầu dọn dẹp căn phòng, lau chùi bàn ghế, sắp xếp đồ đạc. Anh muốn biến nơi này thành một tổ ấm tạm thời, một nơi để anh có thể tập trung vào công việc và quên đi những khó khăn.
Đến tối, sau khi ăn vội một gói mì tôm, Minh ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính xách tay. Anh mở file kịch bản dang dở, đọc lại những dòng chữ đã viết. Nhưng ý tưởng không đến, đầu óc anh trống rỗng. Anh cảm thấy bế tắc, tuyệt vọng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa tầm tã. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nghe buồn bã, cô đơn. Minh tự hỏi, cuộc đời anh sẽ đi về đâu? Anh sẽ làm gì để cứu mẹ? Liệu anh có thể vượt qua được những khó khăn này?
Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ bên ngoài. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng thì thầm khe khẽ. Anh đứng dậy, tiến lại gần cửa. Anh áp tai vào cánh cửa, lắng nghe.
“Tầng 13… Đừng bao giờ… Tầng 13…”
Giọng nói thì thầm nghe rợn người, khiến Minh cảm thấy lạnh sống lưng. Anh mở hé cửa, nhìn ra ngoài hành lang. Hành lang vắng tanh, không một bóng người. Chỉ có ánh đèn vàng vọt hắt lên những bức tường ố màu, tạo ra những bóng đen kỳ dị.
Minh đóng sầm cửa lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh cảm thấy sợ hãi, bất an. Anh không biết những gì đang xảy ra, nhưng anh linh cảm có điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra trong tòa nhà này.
Anh nhớ lại lời nói của bà cụ ở sảnh. “Tòa nhà này… có nhiều điều không như mắt thấy đâu.”
Minh run rẩy bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống con hẻm. Mưa vẫn rơi, và thành phố vẫn chìm trong bóng tối. Anh cảm thấy mình thật nhỏ bé, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này. Anh chỉ mong mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, và anh có thể tìm lại được sự bình yên đã mất.
Đêm đó, Minh ngủ không ngon giấc. Anh liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, những hình ảnh mơ hồ, những giọng nói thì thầm. Anh mơ thấy một hành lang dài hun hút, một cánh cửa tối tăm, và một nút bấm không tồn tại. Nút bấm mang số 13.