Tân Nương Thứ Sáu Của Gian Thần Bỏ Trốn Rồi!

Chương 9



Vì lời đồn ấy, Trương thị tức giận khóc lóc, chạy thẳng đến viện mẫu thân ta gây sự.

 

Bà ta lôi mẫu thân ta từ trên giường xuống, cưỡi lên người mà cào, khiến mặt bà chằng chịt vết xước.

 

Nguyễn Uy nghe tin vội chạy đến, ôm Trương thị dậy, rồi ngay trước mặt mẫu thân ta, nhấc tay đánh ta một trận thừa sống thiếu chếc, đến cả xương sườn cũng bị giẫm gãy.

 

Mẫu thân ta tức đến hộc máu, vậy mà Nguyễn Uy chỉ lạnh lùng nói:

 

"Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Mồm miệng thốt ra toàn lời hèn mạt, đã dạy con không nên người, từ nay trở đi, nó chẳng còn là con của nàng nữa."

 

Từ đó về sau, ta bị quang minh chính đại đưa sang ở trong viện của Trương thị.

 

Sau ba tháng tịnh dưỡng, đêm đầu tiên có thể xuống giường, ta lại bò lên sau núi.

 

Lần này, ta mang về một con sói con, muốn để mẹ sói tìm được, mỗi quãng đường đi, ta lại để sói con lăn một vòng dưới đất cho lưu lại mùi.

 

Đúng lúc Trương thị đang trưa ngủ say, mẹ sói theo dấu mùi tìm tới.

 

Ta đem sói con ném lên người Trương thị, mẹ sói tru lên một tiếng, lao đến như điên.

 

Trương thị định bỏ chạy, nhưng mẹ sói đã cắn chặt lấy chân bà ta.

 

Nếu không nhờ Nguyễn Uy kịp thời chạy về, thì cái giá chắc chẳng dừng lại ở việc gãy một cái chân.

 

15

 

Cuối năm ấy, mẫu thân ta thân thể mỗi ngày một suy nhược.  

Ban ngày bà mê ngủ chẳng tỉnh, đêm đến lại như phát rồ, phát dại.  

Có khi đến cả ta bà cũng chẳng nhận ra, tay bóp cổ, miệng cắn vai, đến khi m.á.u thịt be bét vẫn không chịu buông.  

 

Đợi đến lúc tờ mờ sáng, thần trí khôi phục, bà lại nước mắt đầm đìa, tay run rẩy vuốt má ta, đầy thương xót, miệng không ngừng gọi tên.

 

Chưa đến hai tháng, bà đã gầy rộc, da xanh tím tái, dưới lớp da ấy, mắt thường cũng nhìn thấy từng con trùng to bè bò qua bò lại.

 

Mẫu thân đau đớn không ngớt, có một đêm phát cuồng chạy khỏi viện, chẳng may gặp phải Nguyễn Uy.

 

Bà đau đến lăn lộn dưới đất, gào khóc cầu xin Nguyễn Uy giếc mình cho nhẹ gánh.

 

Song Nguyễn Uy chỉ lạnh lùng đứng nhìn, nhàn nhạt cất lời:

 

“Thần y nói rồi, số ngươi khắc nàng ấy.  

Có ngươi bên cạnh, nàng ấy chẳng thể sống yên.  

Con cổ trùng đổi mệnh kia chẳng đoạt mạng ngươi,  

Chỉ là đem khổ nạn vốn thuộc về nàng ấy, chuyển sang thân ngươi mà thôi.  

Ráng chịu chút, sẽ qua cả thôi.”

 

Mắt mẫu thân lúc ấy đỏ ngầu như máu, bà rít gào lao đến cắn vào vai Nguyễn Uy một phát chí mạng.

 

Lúc phát bệnh, bà sức lực như dã thú, một ngụm cắn rách cả một mảng thịt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng Nguyễn Uy đâu phải hạng dễ bị ăn hiếp, lập tức tung quyền đánh ngã bà xuống đất, hung hăng giẫm gãy đôi tay bà.

 

Tiếng xương gãy "rắc rắc" vang lên chói tai trong đêm tối vắng lặng.

 

Ta không nghe thấy mẫu thân kêu khóc,  

Chỉ thấy ánh mắt bà dần dần mất đi thần sắc, như đóa hoa tàn lìa cành, không còn chút sinh khí.

 

16

 

Một đêm trăng tròn, mẫu thân đẫm huyết lệ, lảo đảo bước đến bên giường ta, cổ tay trắng muốt mảnh mai buông thõng, không còn chút sức lực.

 

Vì phải gắng gượng đè nén dục vọng khát máu, đôi mắt bà đỏ rực, tiếng nói khàn đặc như gà trống bị bóp cổ, khàn khàn rợn người:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Miên Miên... giếc ta đi... mẫu thân không muốn tổn thương con…”

 

Ánh mắt bà cứ thế dán chặt vào bờ vai ta — nơi đầy những vết cắn m.á.u thịt be bét.

 

Những ngày qua, mỗi đêm bà đều phát điên, mỗi lần phát tác càng lâu hơn lần trước. Mỗi khi tỉnh lại, bà lại lẩm bẩm như tự hỏi mình:

 

“Nếu cắn sâu thêm chút... liệu Miên Miên có chếc không...?”

 

Bà lại đỏ mắt nhìn ta hỏi:

 

“Tại sao con không chạy?”

 

Ta đưa tay vuốt mái tóc rối bù của bà, dịu dàng đáp, giọng ngây thơ:

 

“Mẫu thân, sau khi cắn con xong thì người sẽ tỉnh lại. Nếu con bỏ chạy... người sẽ đau đến chếc mất.”

 

Quả thực sẽ đau đến chếc. Đám cổ trùng trong người bà mỗi ngày một lớn, mỗi lúc một khát máu. Nếu không được hút máu, chúng sẽ cắn xé ngũ tạng lục phủ, khiến bà đau đến sống không bằng chếc.

 

Trong phủ này, trừ ta ra, ai lại tình nguyện để bà hút m.á.u chứ?

 

Dẫu ta chẳng thể hạ thủ, nhưng cứ giằng co mãi cũng chẳng phải cách.

 

Qua vài ngày, mẫu thân càng lúc càng cực đoan. Mỗi lần phát bệnh, bà dập đầu xuống đất đến vỡ trán, m.á.u loang cả gương mặt, mỗi lần dập là một lần đẫm máu, như thể chỉ muốn hủy đi chính mình để không hại đến ta.

 

Ta co ro nơi góc phòng ôm lấy gối, mắt trân trân nhìn bà cứ thế lặp lại hành vi ấy không ngừng.

 

Cuối cùng, ta không đành lòng.

 

Ta cầm lấy cây kéo đặt trên bàn.

 

Trên đó còn vương vết m.á.u — bà hẳn đã nhiều lần thử kết liễu bản thân, nhưng đôi tay gãy chẳng thể nắm chắc vật gì.

 

Chiếc kéo ấy là bà dùng để may áo cho ta, mỗi ba bữa lại đem ra mài, càng mài càng sắc bén.

 

Giờ đây, chính ta là người đem chiếc kéo sắc bén ấy, từ từ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c trái của bà.

 

Khoảnh khắc đó, vẻ điên dại trong mắt bà tan biến, thay vào đó là ánh nhìn dịu dàng, hiền từ — lại là mẫu thân ngày xưa của ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com