Tân Nương Thứ Sáu Của Gian Thần Bỏ Trốn Rồi!

Chương 4



Thị vệ lập tức quỳ rạp xuống: “Xin chủ nhân trách phạt!”

 

Thẩm Trụ lười để ý, quay lại nắm cằm ta, giọng dịu như gió xuân:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Nói, phụ thân ngươi là ai?”

 

“Ngài ấy tên… Nguyễn Uy.”

 

“Nguyễn Uy…”

 

Hắn lặp lại, cau mày như nhớ lại gì đó, rồi mắt nheo lại:

 

“Ồ… ngươi chính là cái vị Quận chúa bị đuổi khỏi phủ vì tội giếc mẹ?”

 

“Nếu bản quan nhớ không nhầm, Hoàng thượng vừa hạ chỉ cho ngươi… ba tháng sau đi hòa thân?”

 

“Ha… ngươi mẹ nó dám chơi bản quan?”

 

Ánh mắt hắn lạnh như dao, tay vươn lên rút kiếm.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ta nhào tới ôm chầm lấy hắn, khiến hắn lảo đảo.

 

“Đại nhân, ngài nghĩ kỹ lại đi, thật sự là ta chơi ngài… hay ngài chơi ta?”

 

Thẩm Trụ cười nhếch môi, ánh nhìn đầy sát khí:

 

“Cho dù bản quan chơi ngươi, thì ngươi cũng phải chịu! Ngươi định phản kháng chắc?”

 

Phản kháng không nổi, đành… đổi chiến thuật.

 

“Ta còn có của hồi môn mẫu thân để lại. Đều nằm trong tay Nguyễn phu nhân cả. Nếu ngài có bản lĩnh đòi được về, ta chia ngài… năm năm.”

 

Thẩm Trụ bật cười, rút mạnh kiếm ra:

 

“Ngươi coi bản quan chỉ đáng giá ba đồng bạc?”

 

Ta đè mạnh thanh kiếm lại, khiến hắn giật mình.

 

“Ta có… hai mỏ khoáng sản.”

 

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

 

Yên đến mức có thể nghe thấy tiếng ‘leng keng’ khe khẽ của thanh kiếm bị ta ép lùi lại.

 

Thẩm Trụ xoa cằm, nhướng mày hỏi:

 

“Chắc chắn là mỏ? Không phải… cái hố?”

 

“Không tin, ngài cứ điều tra. Ngoại tổ phụ ta từng là thương nhân ngự dụng của triều đình.

 

“Dù mấy năm gần đây sa sút, nhưng… ngựa gầy còn lớn hơn chó béo.”

 

Thẩm Trụ vứt kiếm cho thị vệ, liếc nhìn ta, giọng điệu có chút hòa hoãn:

 

“Ngươi biết hậu quả của việc lừa bản quan là gì không?”

 

Ta nhét miếng giò vào miệng, vừa nhai vừa đáp:

 

“Còn thảm hơn… đi hòa thân?”

 

06

 

Canh hai, Thẩm Trụ ra khỏi phủ.

 

Tận tới giờ Thìn hôm sau, hắn mới vừa ngân nga mấy khúc tiểu khúc dâm dê, vừa lửng lơ quay về.

 

Đi cùng hắn, là mấy chục dãy rương lớn, dài cả dãy sân.

 

Ta hé cửa sổ ngó ra một chút, cứ tưởng hắn đã "được tay được chân", mừng quá bèn xỏ chân trần chạy tót ra ngoài.

 

“Đây là… của hồi môn bên nhà họ Nguyễn gửi qua đấy à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thẩm Trụ đã đi vào phòng thay đồ. Giữ mấy hàng rương là tên thị vệ mặt đơ đơ, suốt ngày treo câu “xin chủ nhân trách phạt” bên miệng.

 

Thị vệ mặt đơ đáp:  

“Đây là sính lễ chủ nhân mang tới phủ Thân vương, giờ người ta trả lại.”

 

Ta thất vọng "ồ" một tiếng, nhưng vẫn không kiềm được bị trận cảnh trước mắt dọa cho choáng.

 

“Chà… chủ nhân nhà huynh cũng hào phóng ghê ha. Cưới vợ mà sính lễ đưa hoành tráng vậy.”

 

Thị vệ mặt đơ lộ vẻ tự hào chính nghĩa:  

“Sao có thể chứ?

 

“Chủ nhân chúng tôi xưa nay có nguyên tắc:  

Người ta dám nhận một phần của ngài, thì phải đáp lại mười phần.  

Gửi đi trăm rương, thu về năm trăm — đều là quà cảm tạ của phủ Thân vương.”

 

Ta kinh ngạc:  

“Cảm tạ… cái gì?”

 

Thị vệ rút đao ra khua khua, giọng tỉnh bơ:  

“Cảm tạ chủ nhân đã không giếc người nhà họ.”

 

……

 

Ta rít một hơi thật dài.

 

Thì ra là như thế… trách sao thiên hạ không ai dám gả con gái cho hắn.

 

Cái loại này, có mạng cưới hắn là một chuyện, có tiền để sống sót sau cưới lại là chuyện khác!

 

Ta đang định lủi về phòng, thì thấy Thẩm Trụ đổi sang một bộ trường bào màu tím sáng rực.

 

Suốt đêm không ngủ, vậy mà làn da vẫn nõn nà như trứng bóc, khí chất hoa lệ như tiên giáng trần.

 

Nhất là bộ y phục kia — vừa tà vừa đẹp — nhìn vào, y như thần tiên có sát khí.

 

Ta bất giác nhìn đến ngẩn người.

 

Thẩm Trụ đi thẳng tới trước mặt, cau mày ném cho ta một chiếc khăn tay:

 

“Lau nước miếng đi, khăn hai lượng bạc, ghi nợ đấy.  

Việc bản quan xong rồi — giờ tới lượt xử lý chuyện của ngươi.”

 

Ta hít một hơi, nuốt sạch nước dãi, ôm khăn tay quay người chạy biến vào phòng.

 

Bảy năm rồi đấy, cha à...

 

Có một vài món nợ, chắc phải đến lúc mang ra mà thanh toán rồi.

 

07

 

Biết rõ số bạc này không dễ lấy, Thẩm Trụ bèn dẫn theo mấy chục tên thị vệ, khí thế không giống đi nhận của hồi môn, mà y như đi... tịch thu gia sản.

 

Tiểu đồng canh cổng vừa thấy người tới là Thẩm Trụ, hai chân đã mềm như bún, lập tức quỳ rạp.

 

Vừa run lẩy bẩy định quay đầu vào bẩm báo, đã bị tên thị vệ mặt đơ đá văng một cước.

 

Thẩm Trụ thì ngông nghênh bước thẳng vào phủ, y như về nhà mình.

 

Đi một vòng dạo quanh, hắn gật gù rất chi là hài lòng.

 

“Không ngờ đấy, nhạc mẫu đại nhân của ta cũng phú quý thế này.

 

“Ngẫm lại cái tước Hầu mà lão họ Nguyễn kia được ban, bạc thì ít mà nhàn thì nhiều, vậy mà cũng sống được tốt thế này cơ à.”

 

Quả đúng là vậy, Nguyễn Uy sau khi già đi thì được ban tước Hầu dị họ, bổng lộc chẳng nhiều, nhưng sống thong dong. Thế mà nhìn cái phủ này, phải nói là giàu không nỡ nhắm mắt.

 

Thẩm Trụ đang vừa đi vừa ngó nghiêng, chợt bắt gặp một gốc san hô đỏ to bằng người, rộng đến ba người ôm mọc ngay giữa hồ sen, lập tức hai mắt sáng rực.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com