"Hôm đó ta nói, khi cưới nàng ta, căn bản không phải vì thích nàng ta. Ung Thân vương ở đất Thục buôn lậu muối tư, kiếm được một món hời, ta thì thèm tiền, cưới nàng ta là vì bạc của phụ thân nàng ta."
???
"Trước kia ta vẫn nghĩ, ta vốn là kẻ chỉ yêu tiền, cả đời này cũng sẽ không thật lòng với ai, càng không thể chân thành mà thành thân với ai được. Nhưng hôm ấy, khi thấy nàng liều mạng trốn chạy, ta bỗng nghĩ, hay là thử một lần cùng nàng."
"Nguyễn Miên Miên, đêm đó ta hỏi nàng có quay lại không. Ta nghĩ, nếu nàng không quay lại thì thôi, nhưng nếu nàng quay về, ta tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi nữa."
"Ta không biết cái gọi là tình yêu là gì, ta chỉ biết khi có nàng trong phủ, ta mới cảm thấy an tâm. Chỉ cần nghĩ đến việc trở về nhà có thể thấy được nàng, ta liền cảm thấy 'nhà' cũng không phải thứ đáng ghét. Quá khứ của nàng và ta đều chẳng thể gọi là hạnh phúc, nhưng biết đâu, chúng ta có thể tự mang lại hạnh phúc cho nhau."
Ngoài cửa sổ, mấy cành quế nở rộ, đom đóm lập lòe trên cành, ta bỗng nhớ tới những năm tháng mẫu thân ta chờ đợi Nguyễn Uy.
"Thẩm Thừa tướng, ta là kẻ không tin vào tình yêu, càng không có năng lực để yêu người khác."
"Mục đích ban đầu của ta vốn là báo thù, nay thù cũng gần báo xong rồi, ta nhất định phải rời đi."
Thẩm Trụ lại nâng cằm ta:
"Nàng sợ ta sao? Cho rằng ta lòng dạ độc ác, ngày sau sẽ giống phụ thân nàng?"
Ta ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nhìn vào mắt hắn:
"Ngài quả thực là kẻ tâm ngoan thủ lạt, nhưng ta cũng chẳng phải thiện nam tín nữ.
Chúng ta đều là người của thế gian này, đã tồn tại thì ắt có đạo lý của riêng mình."
"Ta chẳng phải Phật Tổ, sẽ không khuyên ngài hành thiện tích đức.
Huống chi ta cũng không biết ngài đã trải qua những gì để trở thành ngài của hôm nay.
Cũng giống như thiên hạ chỉ biết ta tự tay giếc mẫu thân, mà không biết khi ta xuống tay, thiên hạ này chẳng ai đau đớn hơn ta."
"Bao năm nay, chưa từng có một ngày nào ta quên mẫu thân.
Toàn bộ ý chí để ta sống đến hôm nay, đều là vì báo thù cho bà ấy."
"Ta bước đến ngày hôm nay, tay đã nhuốm không ít máu, nhưng ta không hối hận, cũng không cho là bản thân đã sai."
"Ngài nói ngài thích ta, có thể là thật, có thể là giả, nhưng đó là chuyện của ngài, là tình cảm của ngài.
Còn ta, ta chỉ biết con đường ta muốn đi là như thế nào."
"Ta không muốn giống mẫu thân ta, vì người khác mà bước lên con đường mình chẳng thích.
Cho nên… Thẩm Thừa tướng, đành phụ ngài rồi."
40
Ta từng nghĩ Thẩm Trụ sẽ ngăn ta lại.
Nhưng hắn chỉ hỏi một câu: “Nàng định đi đâu?”, sau đó liền sảng khoái để ta rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nguyễn Uy đã hoàn toàn hóa điên, mà ta thì rất hiểu dược tính của loại thuốc kia — hắn sẽ chậm rãi cảm nhận tất cả những khổ sở mà mẫu thân ta từng trải qua, cho đến khi tự tay kết thúc mạng mình.
Ta rời khỏi kinh thành, quay về quê nhà của mẫu thân — Ấp Châu.
Ta mua lại căn nhà cũ của ngoại công, ở trong gian phòng mẫu thân từng sống, bước trên con đường bà từng đi, ngắm cảnh sắc bà từng ngắm.
Chốn này thật tốt. Ta có thể tưởng tượng, trước khi gặp Nguyễn Uy, mẫu thân hẳn từng sống tự do, tiêu diêu biết bao.
Sau khi nhìn hết phong cảnh Ấp Châu, lòng ta đã mãn nguyện, liền đến tìm tên Miêu y kia.
Lão Miêu y tuổi đã cao, mắt cũng mờ, từng dùng mẫu thân ta luyện cổ, nhưng lại chẳng nhớ nổi ta là ai.
Không sao, ta sẽ khiến hắn nhớ lại.
Mặt trời đã gần lặn, tân nương vẫn chưa xuất hiện.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trên bàn là đủ loại bình bình lọ lọ mà lão đã nghiên cứu suốt bao năm, một ít độc vật bị chôn dưới đất.
Tiểu Hắc đánh hơi thấy mùi, giúp ta đào lên từng con một. Ta nhét hết vào miệng lão, một số cổ trùng không chờ nổi, tự chui vào người lão.
Có con luồn qua da thịt mà vào, có con qua đường mũi, có con lại từ tai mà chui vào…
*
Một năm sau, Hoàng đế bị ám sát, băng hà.
Nghe nói trong kinh có một vị hầu gia phát điên, chẳng rõ bằng cách nào mà thoát khỏi tai mắt cấm vệ đại nội, nửa đêm lẻn vào tẩm cung, cắn chếc hoàng đế.
Lúc hoàng đế chếc, toàn thân đều bị cắn nát, mắt cũng chưa kịp nhắm. Vị hầu gia ấy sau đó bị thị vệ loạn đao c.h.é.m chếc.
Lại nghe nói, Thẩm Thừa tướng phò tá một vị hoàng tử đăng cơ, bản thân trở thành Nhiếp chính vương, vẫn ngạo mạn bá đạo như trước, duy chỉ có một điều — vẫn chưa cưới vợ.
*
Lại một năm nữa, ta dạo chơi nơi Giang Nam.
Trên cầu gặp trận mưa lớn bất ngờ, đang định quay đi thì xoay người liền ngã vào một lồng n.g.ự.c quen thuộc.
Thẩm Trụ cầm ô đứng sau lưng ta, dáng vẻ tiêu sái tự nhiên, ánh mắt lại tràn đầy ghét bỏ: