Tân Nương Thứ Sáu Của Gian Thần Bỏ Trốn Rồi!

Chương 12



“Ta đoán bà ta biết rõ loại rắn này hiếm, độc tính khó giải, nên mới muốn mượn tay nó để lấy mạng ngài.

 

“Ngài mà chếc, hoàng thượng tất sẽ thiên vị bọn họ, không cần giao sính lễ, cũng giữ được tiền bạc trong tay.”

 

Thẩm Trụ gật đầu:

 

“Nghe cũng hợp lý. Giếc con rắn đó đi.”

 

Ta lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn:

 

“Khoan đã, không liên quan gì tới Tiểu Hắc cả!

 

“Nó đang ngủ ngon lành thì bị lôi từ đâu đó đặt lên giường ngài, chính nó cũng sợ lắm chứ bộ!”

 

“Vậy ngươi nói phải làm sao?”

 

“Oan có đầu, nợ có chủ — ai ném nó lên giường thì giếc người đó đi!”

 

Thẩm Trụ cười càng lúc càng hiền hòa:

 

“Ngươi nói đúng lắm.

 

“Mà này, vừa nãy có phải ngươi đã hôn bản quan không?”

 

Ta gật đầu, rất thật thà:

 

“Miệng là do thị vệ ca ca bảo ta hôn.

 

“Nhưng m.ô.n.g thì là ta chủ động ngậm hút. Ta sợ để lâu ngài chếc mất.”

 

Thị vệ mặt đơ… khẽ run tay.

 

Nửa canh giờ sau, khi ta đang lim dim chợp mắt, bỗng nghe trong sân vang lên từng tiếng “bịch — bịch — bịch” nặng nề trầm đục của gậy gộc giáng xuống…

 

22

 

Thẩm Trụ dưỡng bệnh một ngày, tinh thần đã khá hơn nhiều.  

Để tỏ lòng biết ơn vì ta đã cứu mạng, phần cơm của ta được thêm một cái móng giò lớn.

 

Hắn ngồi đối diện ta, vừa xoa m.ô.n.g vừa ăn, không biết nghĩ đến chuyện gì mà mặt hơi đỏ:

 

“Cái người kia, ngươi cứu bản quan, bản quan ghi nhận ân tình đó.  

Có điều gì muốn, ngươi cứ nói, bản quan sẽ cố nghĩ cách giúp.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng duy chỉ có một điều — ngươi không được mơ tưởng đến bản quan, bản quan sẽ không để mắt tới ngươi đâu.”

 

Ta đang gặm móng giò, ngẩng đầu lên:

 

“Thật sự có thể nói à?”

 

Thẩm Trụ thấy ta môi bóng nhẫy mỡ, vô thức lùi người lại một chút:

 

“Nói đi.”

 

“Ta không muốn đi hòa thân, còn muốn lấy lại tài sản của mẹ ta.”

 

Thẩm Trụ trầm ngâm một lát:

 

“Chia năm năm, còn tính không?”

 

Ta sảng khoái gật đầu:

 

“Tính!”

 

“Nói là làm. Nhưng tương ứng, ngươi cũng phải đồng ý với bản quan.  

Sau này bản quan gặp được người tâm đầu ý hợp, chúng ta phải lập tức hòa ly, ngươi không được chia thêm của cải của bản quan.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nghiêng đầu hỏi:

 

“Thế nếu sau này ta gặp được ý trung nhân, ngài có chia cho ta ít của hồi môn không?”

 

Ánh mắt Thẩm Trụ nheo lại, như cười mà không cười:

 

“Không chia. Nhưng đến lúc đó, bản quan sẽ dùng kiệu tám người khiêng, rước ngươi gả đi long trọng.”

 

23

 

Đến ngày hẹn, Thẩm Trụ dẫn ta tiến cung.  

Vợ chồng Nguyễn Uy đến sớm hơn chúng ta, đang nói chuyện với Hoàng thượng.

 

“Không thể nào...”  

“Con tiện nhân đó...”  

“Hoàng thượng ngài...”  

...

 

Ta chỉ nghe loáng thoáng vài câu, nhưng đại khái cũng hiểu rõ: vợ chồng Nguyễn Uy vì mỏ mà chắc chắn sẽ không nhận ta.

 

Bọn họ hiểu rõ, chỉ cần nhận ta, Thẩm Trụ nhất định sẽ khiến bọn họ phải ói sạch m.á.u trong một lần.

 

Hoàng thượng đang định lên tiếng thì đã thấy Thẩm Trụ nắm tay ta, ung dung bước vào điện.  

Âm thanh lập tức im bặt.

 

Thấy Thẩm Trụ, sắc mặt Nguyễn Uy thay đổi liên tục, còn Trương thị thì chột dạ mở miệng như muốn nói gì.

 

Hoàng thượng khẽ ho một tiếng: “Nguyễn hầu, tự ngươi nói đi.”

 

Nguyễn Uy chắp tay, định thao thao bất tuyệt:  

“Vừa rồi Thẩm tướng chưa đến, thần cùng…”

 

Thẩm Trụ cắt ngang lời hắn, uể oải nói:  

“Đừng nói nhảm, nói kết quả.”

 

“…Không nhận.”

 

Nguyễn Uy nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên vì tức, Hoàng thượng lại bắt đầu hòa giải, cười xòa:  

“Cái đó… Thẩm tướng, việc Nguyễn Miên Miên giếc mẹ, trẫm cũng biết.  

“Loại con gái độc ác như vậy, không nói Nguyễn khanh không muốn nhận, trẫm thấy ngươi cũng nên suy xét lại. Con gái ấy mà, không thể chỉ nhìn vẻ bề…”

 

Ánh mắt Hoàng thượng liếc nhìn ta, chắc thấy ta mặt vàng gầy guộc, thật sự chẳng có gì nổi bật, nên lập tức đổi giọng:  

“Vẫn là nên xem nội hàm, cưới được người phụ nữ hiền lành, hậu viện yên ổn, nam nhân mới có thể yên tâm lo việc triều chính.  

“Chứ nếu rước về một kẻ tâm tư ác độc, muốn làm gì thì làm, thì chỉ khiến ngươi mệt mỏi lo dọn đống bừa bộn, phiền lắm.  

“Trong triều còn bao nhiêu tiểu thư danh môn chưa gả, nếu Thẩm tướng thật lòng muốn cưới vợ, trẫm giúp ngươi chọn.  

“Vẫn cứ theo kế hoạch cũ, để nàng ta hòa thân, Thẩm tướng cũng không cần vì một nữ tử như vậy mà trở mặt với Nguyễn khanh.”

 

Thẩm Trụ bất ngờ vẫy tay, ra hiệu người mang ghế tới, cẩn thận dìu ta ngồi xuống.

 

“Hoàng thượng nói đúng, cưới vợ nhất định phải chọn người biết điều, nếu cưới nhầm kẻ tác oai tác quái, chẳng những hại mình mà còn hại người khác. Nguyễn hầu, ngài thấy có đúng không?”

 

Câu nói đổi chủ đề quá đột ngột, cả Nguyễn Uy và Hoàng thượng đều chưa hiểu ra.

 

Thẩm Trụ búng tay một cái, tên mặt đơ ngoài điện ném vào một vật đen sì.

 

Tiểu Hắc (con rắn) bò nhanh trên nền đại điện, khiến Hoàng thượng biến sắc ngay tại chỗ.

 

24

 

“Thẩm tướng, ý này là gì?”  

Thẩm Trụ giẫm lên bảy tấc của Tiểu Hắc, nhìn Trương thị, chậm rãi nói:  

“Hoàng thượng chưa biết, đêm hôm kia, thứ này từ trên trời rơi xuống, vừa khéo rơi trúng giường của Nguyễn cô nương, cắn nàng một phát.  

“Vi thần tìm danh y khắp kinh thành, nhưng không ai trị được.”  

 

“Hơn nữa, hiện tại Man Nỗ đang gây sự dữ dội, bá tánh đều biết triều đình muốn hòa thân để ngưng chiến, khen ngợi Hoàng thượng là minh quân đương thời.  

“Ngài nói xem là ai, rõ ràng biết Nguyễn cô nương sắp hòa thân mà còn hạ độc thủ thế này?  

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com