Theo lý mà nói, ta nên đi vấn an chủ vị phi tần trong cung ta, nhưng chẳng phải ta đang bệnh sao, ngược lại nàng ấy lại đến thăm ta trước.
“Nghe nói muội muội bệnh rồi, có phải vì ta chiếm phòng của muội muội nên muội muội không vui không?”
Không vui thì đúng là không vui thật, ngươi cứ thế này ở nhà ta, ngủ với nam nhân của ta, đây chẳng phải là Hồng Thế Hiền và Ngãi Lợi sao?
Tính diễn một màn quyến rũ khi trở về nhà cho bà đây xem sao?
Ta cố ý làm ra vẻ ốm yếu, “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, là thân thể muội muội không tốt, bị nhiễm phong hàn mới ra nông nỗi này, thất lễ với tỷ tỷ, ngược lại là lỗi của muội muội rồi.”
Chiêu tỷ muội thật hiệu nghiệm! Rốt cuộc là thấy ta bệnh như thế này, nàng ấy cũng không ở lâu, sợ lây bệnh.
Chậc, vừa nãy còn tỷ tỷ muội muội, giây sau đã là tình yêu nhựa rồi. Chiêu giả bệnh thật diệu kỳ!
Đầu óc đau nhức, nhưng không thể không ăn cơm. Cảm cúm và món xương hầm mềm nhũn là hợp nhất.
Phòng bếp nhỏ thấy ta cả ngày không ăn gì, vội vàng mang ngay xương hầm đến.
Dáng ăn của ta có thể hình dung được. Nhưng khi ta gặm được một nửa thì hoàng đế chó c.h.ế.t bước vào. Mẹ kiếp, nam nhân đốn mạt c.h.ế.t tiệt.
Ta ném xương hầm xuống, giả vờ ngủ. “Đừng giả vờ nữa, đầy mỡ dính lên ga giường lại phải giặt đấy.”
Ta òa khóc một tiếng. Khóc được một lúc thì nôn ra. Hu hu hu hu, thật mất mặt quá.
Ta vùi mặt vào vai Hoàng thượng mà khóc, vừa mắng mỏ lầm bầm hắn ta là đồ sở khanh.
Hắn ta vỗ nhẹ lưng ta như dỗ dành trẻ con, mặc kệ ta đem đầy dầu mỡ và nước mũi dính vào người hắn.
Rốt cuộc vẫn là ta quá yếu mềm, ta nên hiểu sớm hơn, Hoàng đế vẫn là Hoàng đế, dù có sủng ái ta đến mấy thì hắn ta vẫn là Hoàng đế, tình yêu của hắn ta vĩnh viễn không thể chỉ dành cho một mình ta.
“Vân nhi, nàng ấy là công chúa hòa thân.”
Ta biết nàng ấy là công chúa hòa thân, nên ta không có lý do để khó chịu, cũng không thể khó chịu. Ta không thắng nổi nàng ấy, hu hu hu hu hu hu ta...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xin Hoàng thượng cho phép thần thiếp trở về Tướng phủ một chuyến, mẫu thân thần thiếp tuổi đã cao, thời gian để thần thiếp báo hiếu không còn nhiều nữa.”
Ta chỉ không muốn, không muốn nhìn hắn ta ở bên những nữ nhân khác mà thôi.
“Không được.”
Ta hỏi hắn ta tại sao không được, hắn ta nói, bọn họ đã đưa một công chúa đến, cũng muốn cầu một công chúa trở về.
Tiên hoàng không có công chúa, Hoàng thượng lại càng không có con nối dõi.
Theo lý mà nói, vốn dĩ có thể chọn một con gái nhà quan đến tuổi để phong làm công chúa đưa đi hòa thân cũng được, nhưng bọn họ lại mở lời trước, không có công chúa, phi tần cũng được.
Đề nghị này không phải là không có tiền lệ, khi tiên đế còn tại vị có một vị tên là Quách Chiêu Nghi, xuất thân cung nữ, cũng vì lý do này mà bị đưa đi hòa thân.
Tin tức về công chúa đó truyền đi quả thực rất nhanh, hôm qua không thấy ở tiệc cung đình, hôm nay vừa gặp đã bẩm báo với mẫu tộc của nàng ta, Vân Tần của Hoàng đế, sinh ra xinh đẹp đài các, tuy thân thể có hơi yếu, nhưng nếu chăm sóc tốt thì cũng không sao.
Ta không biết lúc này ánh mắt của ta ra sao, ta chỉ biết, dáng vẻ ta đẩy mạnh Hoàng thượng ra trông rất chật vật.
Vậy ra, hắn không cho ta về nhà, thực ra là đang cân nhắc chuyện để ta đi hòa thân. Vậy thì, mấy tháng tình cảm này chẳng phải là một cái rắm vô thưởng vô phạt sao?
Mấy ngày nay ta trở nên không thích ra ngoài, cũng không còn tâm trí nghiên cứu truyện nữa, đồ ăn phòng bếp nhỏ đưa đến cũng không yêu thích mấy, từ ngày đó, Hoàng thượng thường xuyên đến thăm công chúa, nhưng một lần cũng không bước vào phòng của ta.
Liên tục sáu bảy ngày, ta nghe thấy tiếng chim hót yến oanh từ chính điện mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cho đến hôm nay, ta dùng xong bữa trưa thì đứng dậy, trước mắt tối sầm lại, ngã thẳng xuống.
Hắn ta vẫn không đến, chỉ có một vị Thái y quỳ trước giường ta nói, ta đã có thai một tháng.
Cần gì đứa con của tên nam nhân chó má này, hắn ta còn muốn đưa ta đi hòa thân nữa chứ.
Ta nói với Thái y, không cần báo cho Hoàng thượng, cứ chuẩn bị một thang thuốc phá thai là được.
Thiên Thanh
Thái y đương nhiên không dám, dập đầu nửa buổi, ta chỉ thấy vô vị, cho ông ta trở về.
Không có thuốc, tự khắc sẽ có cách khác khiến đứa trẻ này không giữ được, chẳng qua là chịu thêm chút khổ sở mà thôi.