Ta đoán chừng tên Hoàng thượng này, căn bản là chưa từng làm chuyện đó với các phi tần. Cười c.h.ế.t mất, Hoàng đế là một tên ngây thơ.
Gia đình gửi thư cho ta, hỏi ta có thai hay không.
Thai cái quỷ gì, Hoàng thượng mỗi lần đều dúi cho ta một đĩa thịt lớn, còn giật cả truyện của ta.
Đội quân thúc giục sinh con do phụ thân ta cầm đầu đã bắt đầu làm việc. Hoàng thượng này quả thật đáng thương, giống như bị một đống trưởng bối nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới vậy, thật đáng thương.
Hoàng thượng lại triệu ta thị tẩm. Hôm ấy ta vừa hay không được khỏe, cả ngày đi ngoài. Ngất xỉu trên kiệu liễn quả là mất mặt.
Ta bị trúng độc, trời mới biết là ai hạ độc. Mấy chuyện ghen ghét, ám hại lẫn nhau trong hậu cung, ta coi như đã hiểu rõ.
Bởi vì ta béo lên một vòng, nên không biết con mụ phi tần khốn kiếp nào đó đã hạ độc ta, vốn dĩ muốn làm ta hỏng thai, không ngờ ta căn bản không hề mang thai, thế là chịu một trận khổ sở.
Mẹ kiếp. Hừ! Lão tử không làm nữa, lão tử muốn về nhà!
Tên Hoàng đế chó c.h.ế.t gần đây đối xử với ta khác lạ. Cụ thể là, ngày nào hắn ta cũng như thể rảnh rỗi đến phát ngứa, bữa nào cũng không sót mà tìm ta dùng cơm.
Ta thầm nghĩ, mùng một và rằm hàng tháng chẳng phải hắn ta sẽ ăn hai bữa tối sao! Cái này thật quá đáng, lại còn được ăn hai bữa tối.
Hôm nay hắn ta lại đến tìm ta dùng cơm. Ta nhìn món thịt chiên giòn sốt chua ngọt trên bàn mà nội tâm lặng lẽ sụp đổ.
Dù ta có thích đến mấy cũng không cần bữa nào cũng làm đâu.
Huhu, ăn đến phát ngán rồi, thuần túy là ăn đến phát ngán rồi.
Ta nói với nhà bếp, ta muốn ăn đồ chay. Nhà bếp nhỏ truyền ra: Vân nương nương đổi khẩu vị rồi, thích ăn chay rồi!
Kẻ suy nghĩ nhiều truyền ra: Vân Tần nương nương bắt đầu ăn chay niệm Phật rồi!
Trong cung truyền ra: Vân nương nương sắp xuất gia rồi! Cái quái gì vậy!
Ta cứ nghĩ những tin đồn phi lý này sẽ không ai tin. Kết quả là Hoàng hậu lại tin.
Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu với ánh mắt hiền từ ấy, nàng ấy hỏi ta, có muốn xây một ngôi am nhỏ trong cung không.
Ta: bất lực khó đỡ.
Ta và Hoàng hậu đang nói chuyện thì Hoàng thượng vội vàng xông vào. “Hoàng hậu, mau đi theo trẫm.”
Hắn ta hoàn toàn bỏ mặc ta sang một bên. Thế là trong sự ngơ ngác của ta, Hoàng thượng kéo Hoàng hậu ra khỏi cung điện.
Ta thầm nghĩ, ta to lớn thế này mà ngươi không nhìn thấy sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đợi rất lâu, đợi đến khi ta cuối cùng cũng ăn hết một đĩa hạt dưa, một đĩa quýt, một đĩa bánh hạt dẻ trên bàn nhỏ, Hoàng hậu mới trở về.
Ta liếc trộm một cái là phát hiện ra thay đổi lớn.
Mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, môi sưng lên, quan trọng nhất là, quần áo xộc xệch!
Khóe miệng ta điên cuồng nhếch lên, Hoàng đế đây là... Ban ngày ban mặt mà làm chuyện xằng bậy, không hay chút nào.
Ta trở về chỗ ở của mình, quyết tâm viết một cuốn truyện cho Hoàng đế và Hoàng hậu.
Hoàng đế vốn không yêu Hoàng hậu, chịu mọi áp lực mà cưới Hoàng hậu, cuối cùng lại là cưới trước yêu sau, cuối cùng thành thân quyến thuộc, một kịch bản hay biết bao!
Hoàng thượng vẫn đến tìm ta dùng bữa. Ta đẩy hắn ta đến cung của Hoàng hậu.
Hoàng thượng hình như không vui lắm. Ta mặc kệ, cặp đôi mà ta đẩy thuyền là thật!
Giữa mùa đông giá rét, còn gì tuyệt vời hơn khoai lang nướng? Trên đường đến yến tiệc giao thừa, ta ôm một củ khoai lang nướng, vừa đi vừa ăn chậm rãi.
Để tránh bị người khác nhìn thấy, ta còn đi một con đường nhỏ hẻo lánh.
Chính trên con đường này, ta đã gặp Hoàng thượng.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, ta lập tức nhét củ khoai lang nướng vào trong áo choàng.
Hừ, nhìn ánh mắt ngươi là ta biết ngươi đang có ý đồ gì rồi, đừng hòng mà muốn có khoai lang nướng của ta.
Không ngờ, thật không ngờ, Hoàng thượng lại thò tay vào!
Ta nhất thời không phản ứng kịp, củ khoai lang nướng rơi xuống đất bụp một tiếng.
Thiên Thanh
Hu hu hu, khoai lang nướng của ta!
Khoan đã, hắn vừa làm gì thế? Hắn ta thò tay vào áo choàng của ta ư??? Đồ lưu manh!
Theo lý mà nói, Hoàng thượng thân cận ta không thể coi là thất lễ, nhưng ta luôn cảm thấy khó chịu.
Không phải nói ta không thích Hoàng thượng hay gì, chẳng qua là ta cảm thấy hắn đã ở bên Hoàng hậu rồi, đâu cần thiết phải đến trêu chọc ta nữa.
Ta rụt rè đi theo sau hắn.
“Sao trông ấm ức như vậy, cứ như một tiểu thiếp bị oan ức.”
“À, thần thiếp không có.” Đây là lần đầu tiên ta xưng thần thiếp trước mặt hắn. Suốt quãng đường sau đó không ai nói lời nào.