Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi

Chương 17



Khi tôi cố gắng hết sức, cầu xin để có thể giữ gìn gia đình, anh coi thường tôi.

Giờ đây, khi tôi đã hoàn toàn thất vọng và rời đi, anh lại quay sang níu kéo tôi.

Có phải bản tính con người vốn là thế, hay anh chỉ nhận ra sau khi tôi ra đi, tôi quan trọng với anh như thế nào, nghĩ rằng sự hiện diện của tôi sẽ giúp anh sống thoải mái hơn?

Tôi không nói một lời nào, chỉ quay người bước đi.

Buổi tối, khi tôi đang vẽ tranh, cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Tôi cẩn thận đến gần cửa: “Ai đó?”

Bên ngoài vang lên giọng nam: “Hàng xóm mới chuyển đến, muốn làm quen một chút.”

Tôi ngạc nhiên, vội mở cửa!

Cố Phỉ đứng đó, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay. Mái tóc được chăm chút gọn gàng rơi trước đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy, cậu cười rạng rỡ, giơ lên khay bánh:

“Anh mới nướng bánh quy, em có muốn ăn không?”

Tôi sững sờ: “… Sao anh lại ở đây?”

Từ khi trở về từ châu Phi, tôi chưa từng liên lạc lại với cậu ấy. Cậu nhắn tin rất nhiều nhưng tôi không trả lời.

Tôi nghĩ giữa chúng tôi không có khả năng, nên tốt nhất là cắt đứt sớm, tránh để bản thân sa vào quá sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Phỉ liếc tôi, có vẻ vừa trách móc vừa làm nũng: “Em thật tàn nhẫn, anh đã nhắn biết bao nhiêu tin mà em không trả lời lấy một câu. Em chỉ xem anh như trò đùa thôi đúng không?”

“Tôi…” Tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Không phải anh đang ở Tanzania sao?”

“Hừ, bị em bỏ rơi rồi, làm sao anh còn tâm trạng đi Tanzania chứ.”

“Em đi rồi, anh lập tức mua vé chuyến bay tiếp theo để về nước. Anh nói trước, anh không hề theo dõi em đâu. Trước đây em từng đăng trên trang cá nhân về khu chung cư này, anh chỉ hỏi thăm qua bên quản lý là biết em sống ở đây. Hàng xóm bên cạnh không muốn bán nhà, anh trả thêm 50% giá thị trường thì họ lập tức đồng ý bán.”

Cậu ấy không coi mình là người ngoài, vừa nói vừa bước vào trong, tự nhiên mở tủ giày.

Khi nhìn thấy không có đôi giày nào của đàn ông, cậu khẽ nhếch mép cười, nhưng nhanh chóng thu lại.

“Nhà anh chưa sửa xong, mấy ngày này em phải cho anh ở nhờ nhé. Nếu không anh chỉ còn nước ra đường ngủ thôi…”

Cậu ấy vừa nói vừa ngồi xuống ghế sofa, tự nhiên như ở nhà: “Sao em đứng đó mãi thế? Ngồi đi chứ.”

“Ơ… đây là nhà tôi mà!”

Tôi bất lực nói: “Anh đúng là tự nhiên quá rồi đấy, ai cho anh ở lại chứ?”

Cố Phỉ đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt hổ phách sáng lên dưới ánh đèn.

Cậu ấy cầm cây nến đặt lên bánh, rồi thúc giục tôi: “Thổi nến và ước đi, sinh nhật không thể thiếu điều này.”

Tôi nhìn ngọn nến lấp lánh trên chiếc bánh sinh nhật, lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com