Ngày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh.
“Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…”
Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng.
Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian.
Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!”
Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy.
Tôi không nhịn được mà cười cay đắng.
Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện.
Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì thằng bé cũng mang họ Hạ.”
“Nhà họ Hạ có thể cho thằng bé điều kiện tốt hơn để trưởng thành, hơn nữa em cũng nghe rồi đấy, nó không muốn ở với em. Em yên tâm, Hướng Thư là chị ruột em, cũng là dì ruột của Hạ Kỳ, sau này cô ấy nhất định sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu em nhất quyết muốn tranh thì—”
Tôi ngắt lời anh ấy, bình tĩnh nói: “Ai nói với anh là tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ?”
Hạ Hoài Xuyên sững lại, ngay cả Hạ Kỳ cũng ngỡ ngàng. Một lúc sau, sắc mặt Hạ Hoài Xuyên thay đổi, dường như nghi ngờ: “Hạ Kỳ là con ruột của em, vậy mà em lại không muốn quyền nuôi con sao?”
Tôi nhìn thoáng qua Hạ Kỳ. Thằng bé đang mặc một bộ đồ trẻ em của hãng Brunello Cucinelli. Tôi nhận ra bộ này, là Hướng Thư đã mua cho nó, một bộ thôi mà giá trị đã đến mấy chục triệu.
Thực sự rất hợp với vẻ hào nhoáng của cậu con trai nhà giàu hơn những bộ mà tôi từng mua cho nó.
Lúc này, thằng bé nhìn tôi với vẻ không tin, như thể không ngờ rằng tôi thực sự sẽ không cần nó nữa.
“Không cần,” tôi bình thản nói: “Anh yên tâm đi, tôi tự nguyện từ bỏ, sau này cũng sẽ không tranh giành với anh nữa.”
Sau khi ly hôn, tôi nhanh chóng dọn ra khỏi nhà và chuyển vào một căn hộ nhỏ.
Căn hộ này là do chính tôi mua, không dùng đến tiền của nhà họ Hướng, mà là tiền tôi tích góp trong những năm qua từ việc vẽ tranh.
Căn hộ không lớn, chỉ khoảng 100 mét vuông, không thể so sánh với căn hộ trước kia rộng hơn 500 mét vuông, còn có thể nhìn toàn cảnh trung tâm thành phố về đêm.