Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời

Chương 16



Khó khăn lắm mới trốn đến đây, chẳng lẽ lại bị bắt lại như vậy sao?

Không ngờ lại có một đôi tay vững chãi, mạnh mẽ đỡ lấy cô từ dưới đất, kèm theo đó là một giọng nam trầm thấp, chứa đựng sự vui mừng và nhẹ nhõm.  

"Tần Sương...cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."  

Tần Sương sững sờ, lập tức ngẩng phắt đầu nhìn lên.  

Bóng dáng đập vào mắt cô là Ninh Thần Sanh, đang khoác lên mình bộ quân phục, trông có phần lấm lem và mệt mỏi!  

Sau lưng anh ta còn có mấy người lính cũng mặc quân trang, trên gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ kiệt sức.  

"Ninh Thần Sanh...sao anh lại..."  

Tần Sương kinh ngạc mở miệng, trong lòng đã hoàn toàn bị niềm vui sướng sau khi thoát nạn bao trùm.  

Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông này như bây giờ.

Nhưng Ninh Thần Sanh không trả lời ngay mà chỉ mím môi, đưa tay sờ lên trán cô, sau đó nhíu mày: "Đưa em về trước đã, những chuyện khác để sau hãy nói."  

Nói xong, anh ta liền đứng dậy, dùng sức ôm chặt lấy cô rồi sải bước đi xuống con đường trên núi.  

Một cảm giác an toàn ập đến, khiến tinh thần căng thẳng bấy lâu của Tần Sương ngay tức thì thả lỏng, rồi cô lại một lần nữa rơi vào hôn mê...  

__

Lần tiếp theo tỉnh lại, cô phát hiện Ninh Thần Sanh đang ngồi trầm mặc ngồi bên giường bệnh, trên vai khoác chiếc áo quân phục của mình.  

Tần Sương khó nhọc đảo mắt nhìn quanh, mới nhận ra mình đã ở trong bệnh viện.  

Trạng thái của người đàn ông trước mặt không được tốt lắm, trên trán quấn mấy vòng băng gạc, trên mặt cũng có vài vết xước nhỏ.  

Cô vốn đã hơi nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại phát hiện tình trạng của bản thân còn thê thảm hơn.  

Cổ chân bị bó bột, trên tay và chân đều dán cao dán, mu bàn tay còn cắm ống truyền dịch.  

"Tôi...bị sao vậy?"  

Tần Sương khẽ hỏi, phát hiện giọng nói mình khàn đặc đến mức đáng sợ.  

"Em tỉnh rồi?"  

Ninh Thần Sanh bị giọng cô thu hút sự chú ý, lập tức đặt thứ trong tay xuống rồi đưa cho cô một cốc nước ấm.  

Khoảnh khắc nước ấm chảy vào miệng, Tần Sương như người lữ khách lạc giữa sa mạc bỗng tìm thấy ốc đảo, tham lam uống từng ngụm lớn.  

Nhìn cô như vậy, người đàn ông vừa bất đắc dĩ lại vừa xót xa, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.  

"Uống chậm thôi, em đã lâu không uống nước, không thể uống quá nhiều trong một lúc."  

Đợi cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, anh ta mới lên tiếng giải thích.  

"Lúc tìm thấy em, mắt cá chân của em đã bị gãy, trên người cũng có rất nhiều vết thương do ngã, còn sốt cao."  

"Nếu chúng anh tìm thấy em muộn vài tiếng nữa thôi, có lẽ em đã..."  

Nói đến đây, anh ta im lặng, trong mắt xẹt qua một tia đau xót.  

Tần Sương nghe vậy cũng cảm thấy rùng mình, nhưng thứ cô quan tâm nhất lúc này không phải tình trạng vết thương của bản thân.  

"Sao anh tìm được tôi?"  

Đến chính cô cũng không ngờ được người nhà họ Tần lại làm ra chuyện như vậy, sao anh ta có thể biết được hành tung của cô?  

Nghe câu hỏi này, sắc mặt Ninh Thần Sanh lập tức trầm xuống, u ám đến mức có thể nhỏ ra nước.  

"Có người dân trông thấy người nhà em có biểu hiện kỳ lạ, lén lút mang theo một cái bao tải lớn lên xe kéo."  

"Ban đầu ông ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi vô tình thấy một cánh tay lộ ra từ trong bao, lập tức báo ngay cho đội cảnh sát."  

"Bên đó không có cách nào xử lý, nên đã thông báo cho chúng anh, chúng anh bám theo hướng đi của xe kéo rồi lần ra chỗ đó."  

Điều người đàn ông không nói ra chính là, trước khi tìm thấy Tần Sương, bọn họ đã đuổi đến nhà của kẻ đã mua cô.

Sau đó mới biết, cô đã một mình chạy vào rừng sâu!  

Phải biết rằng, khu rừng đó ngay cả dân địa phương cũng không dám tùy tiện đi vào ban đêm, sợ bị sói tha mất mạng!  

Cũng may là Tần Sương đủ may mắn, hôn mê suốt cả một đêm mà không bị dã thú phát hiện.  

Còn bọn họ thì không ngủ không nghỉ, mang theo s.ú.n.g lục lội trong rừng tìm kiếm suốt cả đêm, cuối cùng mới thấy được cô.  

Đường núi khó đi, ngay cả những người lính có thể lực tốt nhất cũng bị thương.  

Ninh Thần Sanh không dám nghĩ, nếu vận may của Tần Sương kém đi một chút thì sẽ thế nào...  

Nghĩ đến đây, tim anh ta bỗng nhói lên một cơn đau âm ỉ.  

Tần Sương im lặng một lúc lâu, giọng nói khàn khàn cất lên:  

"Chuyện này…là do mẹ tôi bày ra phải không?"  

"Thậm chí cả bức thư mà Tần Uyển viết nói cha tôi bị bệnh, cũng chỉ là cái cớ để lừa tôi về nhà?"  

Cô không hề ngốc, nghĩ đến thái độ khác thường của những người đó sau khi cô về nhà, đã đủ để đoán ra chân tướng.  

Ninh Thần Sanh nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia thương xót, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu.  

"Sau khi tìm thấy em…chúng anh đã đưa cha mẹ em đến đồn cảnh sát, lúc này bọn họ mới khai nhận."  

"Hóa ra, để có thể đưa em đi, từ một tháng trước bọn họ đã lén mua thuốc mê và dây thừng."  

Nói cách khác, ít nhất từ một tháng trước, cha mẹ Tần đã có kế hoạch bán cô đến vùng quê đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com