Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời

Chương 14



Tần Uyển lập tức tiếp lời: "Cha khỏi rồi! Ông ấy đang đi làm, nhà mình còn chưa kịp báo tin cho chị."  

Nhìn cô em gái luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với mình nay lại nhiệt tình như vậy, sự nghi ngờ trong lòng Tần Sương càng sâu hơn.  

"Người bệnh nặng đến mức sắp nguy kịch mà lại khỏe nhanh vậy sao?"  

Mẹ Tần nghe vậy cuối cùng cũng ngước mắt lên, giọng điệu chanh chua: "Có ai lại đi rủa cha mình như vậy không? Ông ấy khỏe lại rồi thì mày còn không vui chắc?"  

Tần Sương cười khẩy một tiếng, cũng không định tranh luận với bà ta, quay người liền muốn rời đi.  

"Chờ đã!"  

Tần Uyển vội vàng chạy đến chặn trước mặt cô.  

"Chị…đã về rồi thì ở lại nhà một đêm đi."  

"Em thực sự biết lỗi rồi, chị có thể tha thứ cho em không? Lâu lắm rồi nhà mình chưa được sum vầy."  

Những lời này của Tần Uyển, Tần Sương không tin lấy một chữ nào.  

Từ nhỏ, cô ta đã giỏi giả vờ đáng thương. Kiếp trước, cô từng ngu ngốc tin vào điều đó, để rồi chịu bao thiệt thòi.  

Ngay lập tức, cô muốn lách mình qua đối phương để rời đi.  

Nhưng đúng lúc này, mẹ Tần lại lên tiếng: "Đợi đã."  

Bà ta có vẻ hơi khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: "Dù gì cũng đã về, ăn cơm xong rồi hẵng đi. Cha mày sắp về rồi."  

Tần Sương nhíu mày, chưa kịp đáp thì mẹ Tần đã chặn lời cô: "Không phải mày muốn tách hộ khẩu sao? Ăn xong bữa này, tao sẽ đưa sổ hộ khẩu cho mày."  

Tần Sương càng thêm nghi ngờ: "Bà sẽ tốt bụng như vậy sao?"  

Mẹ Tần cười khẩy: "Đứa con vong ơn như mày, nuôi cũng vô ích, giữ lại làm gì?"  

"Đến một suất vào đại học mà cũng không chịu nhường cho em gái mình, tốt nhất là tách hộ khẩu sớm đi cho rảnh nợ!"  

Nghe những lời này, nghi ngờ trong lòng Tần Sương mới vơi đi đôi chút.  

Chỉ là một bữa cơm, nhiều lắm thì cô ăn ít một chút rồi rời đi là được.  

"Được, tôi sẽ ở lại đến bữa tối. Bà tốt nhất đừng nuốt lời."  

Trời dần tối, cha Tần cũng từ nhà máy tan làm trở về.  

Nhìn dáng vẻ khỏe mạnh, tràn đầy sức sống của ông ta, thậm chí không hề có chút dấu hiệu bệnh tật nào.  

Tần Sương càng thêm nghi ngờ, nhưng cô không nói gì thêm.  

Bữa cơm này kết thúc, cô sẽ không còn liên quan gì đến gia đình này nữa, tội gì phải lo chuyện thừa?  

Trong bữa ăn, Tần Uyển còn liên tục gắp thức ăn cho cô, khác hẳn mọi khi.  

Nhìn mấy miếng thịt gà trong bát, Tần Sương chỉ cảm thấy châm chọc vô cùng.  

Từ nhỏ đến lớn, thịt cá trên bàn ăn chỉ thuộc về ba người họ, cô chưa từng có phần.  

Ngay cả nồi canh gà hầm đầy ắp trong dịp Tết, thứ cô nhận được cũng chỉ là phần nước không một chút váng dầu.  

Giờ lại diễn vở kịch này để làm gì?  

Trong lòng trào lên một cơn buồn nôn, cô chỉ ăn qua loa mấy miếng rau xanh trước mặt rồi đặt đũa xuống.  

Đợi đến giờ, cô sẽ lập tức đứng dậy cáo từ.  

Nhưng không hiểu sao, vừa đứng lên, cô lại đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng và buồn nôn, cơ thể lảo đảo một thoáng.  

Ba người nhà họ Tần lại làm như không thấy gì, vẫn không ngừng mở miệng giữ cô lại.  

Tần Sương chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình càng ngày càng mơ hồ.

Nỗi hoảng loạn dâng lên trong lòng, cô lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài, muốn rời khỏi đây.

Nhưng vừa bước được vài bước, đột nhiên hai chân cô mềm nhũn, bất thình lình trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.  

Vài giây cuối cùng trước khi ngất đi, cô vẫn còn nghe thấy giọng điệu đắc ý của mẹ Tần văng vẳng bên tai:  

"Cuối cùng cũng lừa được con tiện nhân này về rồi…"  

...  

Khi mở mắt lần nữa, trước mắt chỉ là một màn tối đen như mực.  

Đầu đau như búa bổ, Tần Sương cố gắng cử động nhưng phát hiện cả người mình đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích.  

Nỗi sợ hãi lập tức chiếm lấy trái tim cô.  

Cô không phải đang ở nhà sao? Bây giờ lại đang ở nơi quái quỷ nào?  

Cố nén đau đớn, cô gắng gượng ngồi dậy, dựa vào bức tường cao không thể nhìn thấy, cố gắng quan sát xung quanh.  

Cuối cùng, cô mới thấy một tia sáng nhỏ le lói từ bên ngoài.  

Cố hết sức nhìn qua khe hở, trước mắt cô hiện lên một khung cảnh thưa thớt những ngôi nhà và vùng núi hoang vu!  

Trong lòng cô lạnh ngắt, tựa như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.

Không cần nghĩ cũng biết, giờ phút này, cô chắc chắn đang ở một ngôi làng hẻo lánh nào đó!

Nhớ lại chuyện trước đây đột nhiên ngất xỉu một cách khó hiểu, Tần Sương gần như nghiến răng căm hận đến mức suýt nghiền nát răng mình.  

Cô đã nhận ra ngay, đây nhất định là thủ đoạn của ba người nhà họ Tần đối với cô.  

Ba người bọn họ giả vờ tốt đẹp, tất cả chỉ để đánh thuốc mê cô, rồi đưa cô đến nơi hẻo lánh này!  

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức hoảng sợ, cả người vô lực trượt xuống đất.  

Xa lạ với nơi này, lại còn bị trói và nhốt trong một căn phòng như thế này, rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể thoát ra ngoài?

Những ký ức về việc bị ép bán cho một người đàn ông ngay tức khắc hiện lên trong tâm trí Tần Sương, khiến cô không kìm được mà run rẩy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com