"Bây giờ tình hình như vậy, chúng ta chưa ly hôn, nếu bà ấy còn muốn gả em cho người khác thì đó là hành vi phạm pháp."
"Có lẽ, bà ấy sẽ không dám làm vậy."
Lời của người đàn ông làm Tần Sương bừng tỉnh.
Dù cô không định tiếp tục làm vợ Ninh Thần Sanh, nhưng thân phận này lại có thể giúp cô được lợi.
"Nhưng chuyện này có lợi gì cho anh?"
Tần Sương khoanh tay, cảnh giác nhìn người đàn ông, không hiểu vì sao anh ta lại nhắc nhở mình điều này.
"Ninh Thần Sanh, tôi có thể nói rõ với anh rằng, tôi đã hoàn toàn không còn tình cảm với anh nữa."
"Ngay cả khi thực sự ly hôn, tôi cũng sẽ tự tìm cách giải quyết, không cần sự giúp đỡ của anh."
Trong mắt Ninh Thần Sanh lóe lên một tia đau khổ, nhưng vẫn trầm giọng nói: "Anh biết."
"Đợi đến khi em không cần mối quan hệ này nữa...hoặc có người em thích, anh sẽ ly hôn với em."
"Em cứ coi đây là sự bù đắp của anh đi."
Tần Sương khẽ cười nhạt, nhưng không nói gì thêm.
Cô đương nhiên nghe ra những lời Ninh Thần Sanh nói đều là thật lòng, nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng có gì gọi là bù đắp cả.
Nhưng vì có mối quan hệ này, cô cũng không vội chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà mẹ đẻ.
Trở lại nhà họ Tần, Tần Uyển đang vừa khóc lóc vừa nói chuyện với mẹ, thấy hai người họ trở về thì lập tức chạy đến.
"Anh Thần Sanh, anh nghe em giải thích, chuyện này là mẹ em lén bàn bạc với chị gái, em hoàn toàn không biết gì cả!"
"Mẹ chỉ nghĩ... anh là Doanh trưởng, em là sinh viên đại học, như vậy mới xứng đôi với anh, anh tha thứ cho bà ấy đi..."
Tần Uyển còn muốn nắm lấy tay Ninh Thần Sanh, nhưng bị anh ta khéo léo tránh đi.
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm xuống: "Người cần tha thứ không phải tôi, cô hỏi sai người rồi."
Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhưng vẫn không cam lòng nhìn sang Tần Sương bên cạnh.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Sương không có gì hơn cô ta ở điểm nào, bắt cô ta xin lỗi người đó, chẳng khác nào g.i.ế.c cô ta.
Thấy Tần Uyển còn do dự không muốn mở miệng, ánh mắt Ninh Thần Sanh càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Còn nữa, tôi và Tần Sương chưa ly hôn, mẹ cô tốt nhất nên từ bỏ những suy nghĩ không nên có, tránh để người khác hiểu lầm!"
Nghe câu này, Tần Uyển lập tức mất bình tĩnh: "Sao có thể? Mẹ nói với em là..."
Nhìn cảnh tượng này, tâm trạng Tần Sương có chút phức tạp.
Kiếp trước, cô đã trải qua vô số lần như vậy, chỉ khác là người bị trách mắng luôn là cô.
Người đàn ông từ chối thẳng thừng như vậy khiến gương mặt của Tần Uyển tái nhợt, cô ta lẩm bẩm hồi lâu nhưng lại không thể nói ra được lời nào.
Nhìn thấy Mẹ Tần cũng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, Tần Sương khẽ mỉm cười với bà ta.
"Nghe rõ rồi chứ? Kết hôn lần nữa khi vẫn chưa ly hôn là phạm pháp đấy, tôi khuyên bà nên biết điều một chút."
"Mày!"
Mẹ Tần tức giận đến mức khuôn mặt méo mó, ôm chặt lấy cô con gái út của mình, lồng n.g.ự.c phập phồng vì giận dữ.
Cơ mà Tần Sương không có ý định dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cô xoay người bước ra ngoài, miệng vẫn tiếp tục nói nốt lời:
"Đúng rồi, chuyện trước đây nói sẽ nhường lại suất nhập học cho Tần Uyển, thực ra cũng chỉ là gạt bà thôi."
"Danh tính của tôi đã được trường học ghi nhận, dù bà có để nó đến trường cũng chẳng ai thu nhận đâu, bà hãy từ bỏ cái ý định đó đi."
Cánh cửa lớn đóng lại, ngăn cách hoàn toàn tiếng la hét tức giận của Mẹ Tần bên trong sân nhà.
Tần Sương và Ninh Thần Sanh sóng vai bước ra ngoài, thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, cô lập tức muốn quay về trường học.
Người đàn ông nhìn ra ý định của cô, do dự hỏi: "Tần Sương... bây giờ em đã muốn về rồi sao?"
Cô nhẹ giọng đáp: "Ừm, tôi đã lỡ mất một số bài học, phải nhanh chóng bổ sung lại."
Trong mắt anh ta thoáng qua một cảm xúc mà Tần Sương không thể hiểu rõ, hồi lâu sau, anh ta mới lại lên tiếng: "Vậy em đi đường cẩn thận, chúc em học tập thuận lợi."
"Anh cũng vậy, tạm biệt."
Tần Sương đáp lại thản nhiên, không còn dáng vẻ dè dặt, e thẹn như trước kia khi đối diện với người đàn ông này nữa.
Trong lòng Ninh Thần Sanh ngổn ngang trăm mối cảm xúc, vừa cảm thấy như thế này là tốt, lại vừa khó có thể che giấu nỗi mất mát trong tim.
Thế nhưng, anh ta chẳng thể nói ra điều gì, chỉ có thể dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô dần khuất xa khỏi tầm mắt.
__
Sau khi trở lại trường học, Tần Sương nhanh chóng bù đắp lại lượng bài học đã bỏ lỡ.
May mắn là học kỳ mới chỉ vừa bắt đầu, lượng kiến thức cũng chưa quá nhiều. Cô mượn vở ghi chép của bạn cùng phòng, thức trắng đêm để chép lại toàn bộ nội dung.
Việc đắm chìm hoàn toàn vào không khí học tập khiến cô cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều vô cùng trọn vẹn.
Chớp mắt, mấy tháng yên bình và mãn nguyện đã trôi qua, kỳ nghỉ lễ cũng sắp đến.
Thời gian rảnh rỗi, Tần Sương tận dụng trí nhớ của kiếp trước để bắt đầu gây dựng tài sản của riêng mình.