“Hôn ước mà mấy ông bố bà mẹ tiện miệng nói ra khi tôi mới sáu tuổi, đến khi tám tuổi, học trong lớp Văn ngữ nghĩa của từ 'hôn ước', tôi đã đến nhà cô chính thức hủy bỏ rồi.”
“Đó mà gọi là hôn ước gì chứ?”
“Sự nhẫn nhịn của tôi có giới hạn thôi.”
Bạch Chỉ căn bản không nghe vào tai, Bạch Nhược cũng đứng về phía cô:
“Tụi này mới là thanh mai trúc mã với anh từ nhỏ, anh không thể dịu dàng với em gái tôi một chút sao?”
Ánh mắt Tề Dạ đầy uy lực liếc qua:
“Trông chừng em gái cô cho tốt vào.”
10
Hiệp hai, Tề Dạ chơi đặc biệt dữ dội.
Thể lực của anh như không cần tiền, lao tới, va chạm, bật nhảy thật cao, phòng thủ chắc chắn.
Đúng như anh nói trước khi bắt đầu trận: “Mọi người cứ hò reo, thắng là việc của tôi.”
Tiếng còi kết thúc vang lên, cả trận bóng rổ kết thúc bằng cú úp rổ vỡ bảng rổ của Tề Dạ, giành chiến thắng áp đảo.
Không giống như kiếp trước, lần này, tôi mở rộng vòng tay chờ anh, còn tặng anh món quà chiến thắng mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.
Một chiếc nhẫn đôi với khuyên tai đá obsidian của anh.
Yêu anh. Khóa chặt anh.
Anh ôm tôi lên, giữa sự chứng kiến của tất cả mọi người, cúi đầu hôn tôi.
Cả sân vận động bùng nổ.
Chiến thắng, tình yêu, tiếng reo hò của anh em bạn bè.
Sự mãnh liệt chỉ có trong thanh xuân dần lấp đầy nỗi cô độc của Tề Dạ trong kiếp trước nơi sơn cốc hẻo lánh.
Tôi buông thả bản thân hòa vào đó.
Về sau, tôi thường nghĩ, nếu lúc anh cúi đầu hôn tôi, tôi tránh đi thì liệu bi kịch có xảy ra không?
Nhưng vòng tay của Tề Dạ quá nóng bỏng, lại quá dịu dàng.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi đã c.h.ế.t thêm bao nhiêu năm nữa, mới biết mình đã quá tham luyến tình yêu rực cháy ấy.