“Hắn là kẻ nuốt lời! Là hắn phụ ta! Là hắn khiến ta trở nên không ra người, chẳng ra quỷ!
Ngươi không biết đâu… ta từng mang thai cốt nhục của hắn.
Nhưng hắn không cần! Hắn nói ta không xứng!
Hắn ép ta uống thuốc phá thai!
Đau lắm… ta chảy rất nhiều máu…
Đã như vậy, ta vì cớ gì còn phải để hắn sống?”
34
Trong cung, mọi việc đã được ta an bài xong xuôi.
Triệu Diễm Tuyết xông vào Kim Loan điện, gào to rằng có việc muốn bẩm tấu Hoàng thượng.
Hoàng đế đang lửa giận ngút trời, ban đầu không muốn gặp.
Nhưng khi nghe nàng nói là chuyện liên quan đến Tiêu Lâm, liền không nhịn được mà truyền chỉ cho vào.
Triệu Diễm Tuyết vừa thấy Hoàng đế, lập tức quỳ sụp xuống.
Nàng thao thao bất tuyệt kể lại từ việc Tiêu Lâm nhặt được ngọc bài, bị người đưa về cung, nghe nói mình có thể là Thái tử rồi sinh lòng dã tâm, sau đó còn bịa đặt bệnh trạng dị ứng với bánh hạt thông bách hợp để giả bệnh theo tiên Hoàng hậu…
Từng chi tiết, nàng như rót đậu từ ống trúc mà tuôn ra.
Ta không ngờ nàng lại tàn nhẫn đến vậy – tài bịa chuyện cũng quả là thiên phú.
Nữ tử cùng lớn lên với Tiêu Lâm đã đích thân chứng thực toàn bộ gian kế.
Cuối cùng, Hoàng đế cũng dần tỉnh ngộ, nhận ra Tiêu Lâm chẳng qua là kẻ lừa đảo.
Dã tâm thâm sâu nhưng ngu độn bất kham, lại dám đem Hoàng đế bỡn cợt trong tay.
Cơn giận dâng trào, Hoàng đế thổ huyết tại chỗ.
Cận thần cuống cuồng gọi thái y.
Triệu Diễm Tuyết nhân lúc hỗn loạn rời khỏi cung.
Nàng tìm đến ta, đòi bạc để rời đi.
Ta mỉm cười, phất tay ra hiệu cho ám vệ mang nàng đến nơi kiếp trước từng giam giữ ta.
Nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, ta lạnh nhạt nói:
“Ngươi đi đâu cũng không thoát. Nợ máu, phải trả bằng máu.”
Dưới ánh mắt kinh hoàng của nàng, ám vệ ra tay – trước là cắt lưỡi, sau là đánh gãy xương sống.
Nàng ngã vật xuống đất, không ngừng giãy dụa rên rỉ.
Gậy gộc giáng xuống như mưa.
Nàng co giật như bùn nhão, m.á.u thấm đẫm cả sàn đất.
Ta chỉ làm lại những gì, mà kiếp trước nàng từng làm với ta.
Đợi đến khi ta nhìn đủ bộ dạng thê thảm của nàng, mới hạ lệnh:
“Đem nàng ném vào thanh lâu, tìm vài tên ăn mày ‘chăm sóc’ nàng cho thật tốt.”
Triệu Diễm Tuyết… ác giả ác báo, kiếp trước gieo nhân gì, kiếp này tự mình gặt lấy.
35
Hồi phủ Đông cung.
Ta từ xe ngựa bước xuống, đập vào mắt là thân ảnh Tiêu Cảnh Lan đứng đợi dưới đèn lồng lay động.
Ta hít hít mũi, bước lên ôm lấy hắn.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Tay len vào áo choàng dày ấm của hắn, khẽ khàng nói:
“Tiêu Cảnh Lan, ta cảm thấy bản thân càng ngày càng độc ác.”
Hắn cúi đầu ôn nhu đáp:
“Hi Hi, là nhân quả từ kiếp trước, nàng làm rất tốt.”
Tiêu Cảnh Lan bế ngang ta lên, từng bước trầm ổn mà hữu lực đi qua hành lang quanh co.
Hắn nhẹ giọng:
“Tiêu Lâm, kẻ này âm lệ hẹp hòi, thủ đoạn tàn độc, mà lại ngu muội vô tài. Nếu để hắn làm Thái tử, thiên hạ tất loạn.
Đức chẳng xứng với vị, ắt chuốc lấy tai họa. Hắn chẳng xứng với quốc gia, càng chẳng xứng với lê dân.
Dù có là Thái tử thì sao? Ta g.i.ế.c hắn, đoạt vị mà thay, có gì không được?
Hi Hi độc ác ư? Ta càng ác hơn nàng một bậc.”
Tiêu Cảnh Lan và Giang Nguyên Hi — một đôi song ác.
Ừm… thực sự là xứng đôi vừa lứa.
36
Tiêu Lâm trong lao ngục ngày ngày sống trong sợ hãi.
Nghe nói ngục tốt chỉ cho hắn một bát cơm cùng nửa bát nước mỗi ngày.
Gặp lại hắn, ta suýt không nhận ra.
Ngày trước dù sao cũng còn mang hình người, giờ đây chỉ còn da bọc xương.
Ngược lại, Triệu Diễm Tuyết ở thanh lâu lại sống sung sướng, được chăm nom tỉ mỉ.
Ta đem ả như đống giòi nhung nhúc giãy giụa nhét vào bao tải, lôi đến trước mặt Tiêu Lâm:
“Thẩm đại nhân, hồng nhan tri kỷ của ngươi phản bội rồi.
Chính nàng tố cáo ngươi giả mạo ngọc bội của Thái tử. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi chẳng còn đường lật lại.”
Tiêu Lâm hai mắt đỏ ngầu, gào lên mắng Triệu Diễm Tuyết là kỹ nữ, là súc sinh.
Ta mở bao tải.
Một vũng m.á.u loang ra nền đất.
Gương mặt Triệu Diễm Tuyết mơ hồ đến mức chẳng rõ hình người.
Ta thản nhiên nói:
“Ta biết ngươi hận nàng, nên giúp ngươi giải quyết rồi.”
Đoạn lại dịu dàng nói thêm:
“À đúng rồi, bệ hạ đã giao ngươi cho ta xử lý.”
Tiêu Lâm trợn mắt, rống giận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi... ngươi là độc phụ!”
Ta mỉm cười:
“Ừm, đúng là một độc phụ.”
---------------
Vì thế, ta cười hì hì đẩy Triệu Diễm Tuyết đến trước mặt hắn, dịu giọng dụ dỗ:
“Móc mắt nàng ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
Hắn nhìn nữ nhân đang giãy giụa dưới đất, hai tay run run, run rẩy chạm lên gương mặt nàng:
“Tuyết Nhi… ta xin lỗi…”
Chỉ một khắc sau, hắn ôm chặt lấy nàng, gào rống đ.â.m thẳng tay vào hốc mắt nàng.
Tiếng kêu thảm thiết xé toạc không trung.
Hai người này… quả là trời sinh một cặp.
Tiêu Lâm vội vàng ném hai con mắt dính m.á.u về sau, kinh hãi nhìn ta trân trối.
Ta đá nhẹ Triệu Diễm Tuyết một cái, thân thể nàng mềm oặt, chẳng rõ là sống hay đã chết.
Ta mỉm cười:
“Ta là độc phụ mà, tất nhiên phải gạt ngươi rồi.”
37
Ta quỳ rạp trước điện, khóc lóc không thành tiếng, kể rằng vì Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết mà đêm đêm mộng mị, chẳng thể yên giấc.
Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy cảnh Tiêu Cảnh Lan bị cấm quân áp giải đi.
Bệ hạ áy náy, rốt cuộc cũng hạ chỉ xử Tiêu Lâm bằng cực hình lăng trì.
Một ngày trước khi hành hình, ta vào ngục thăm hắn lần cuối.
Hắn đã bị tra tấn đến thần trí mơ hồ.
Ta cười nhạt:
“Thẩm đại nhân, ngươi có biết, ngươi thật ra còn một cái tên khác – Tiêu Lâm.”
Tiêu là quốc họ, Lâm là ân trạch.
Nghe đến đây, Tiêu Lâm điên cuồng giãy giụa.
Đôi mắt vẩn đục lóe lên ánh sáng cuối cùng rồi lại rơi vào hư vô.
Hắn lắp bắp hỏi:
“Tại sao lần đầu gặp ngươi, ta lại thấy trong mắt ngươi là oán hận? Giang Nguyên Hi… ta và ngươi từng gặp nhau sao?”
Ta đứng ngoài song sắt, đáp nhẹ:
“Chưa từng.”
“Vậy vì sao ngươi đối xử với ta như vậy? Dù ta hay Tiêu Cảnh Lan làm Thái tử, ngươi cũng đều là Thái tử phi mà?”
Ta cười:
Bởi vì ngươi không xứng. Ngươi không đẹp bằng Tiêu Cảnh Lan. Ngươi trông thật đáng ghét.”
Dứt lời, ta xoay người rời đi.
Mặc hắn trong ngục kêu khóc vang trời, ta chỉ lặng lẽ bịt tai lại.
38
Ngày Tiêu Lâm thụ hình, tuyết lớn phủ trắng kinh thành.
Ta cùng Tiêu Cảnh Lan đứng trên lầu Nhất Phẩm Hiên, trầm mặc ngắm đao phủ vung đao hành hình, nhát đao như tuyết rơi lạnh lẽo.