Sang năm mới, sứ thần nước láng giềng dâng thư cầu kiến.
Nghe nói sẽ phái tam hoàng tử đương triều – người được sủng ái nhất – sang giao hảo.
Để biểu thị khí độ của cường quốc, riêng việc chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi cũng tốn mất mấy ngày trời.
Từ sau khi Tiêu Lâm ăn bánh hạt thông bách hợp rồi phát dị ứng, chủ sự ngự thiện phòng đã chịu một trận phạt roi, món điểm tâm kia cũng bị triệt để loại bỏ khỏi thực đơn trong cung.
Nào ngờ tam hoàng tử nước láng giềng vừa đặt chân tới kinh thành đã hứng thú dạo phố, vô tình thưởng thức bánh hạt thông bách hợp của Nhất Phẩm Hiên, liền kinh ngạc tán thưởng, còn cố ý gói mang về nhiều phần, muốn mọi người cùng nếm thử.
Tiêu Lâm một mực từ chối, viện cớ mình thể chất đặc biệt, từng bị dị ứng với loại bánh này.
Nào ngờ tam hoàng tử sắc mặt trầm xuống, cho rằng Tiêu Lâm bất kính, chẳng những không nể mặt hắn mà còn không nể cả phụ hoàng hắn.
Một miếng điểm tâm hạt thông bách hợp, bỗng bị đẩy lên thành vấn đề bang giao. Hoàng đế ngồi trên cao hơi nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm đành cắn răng miễn cưỡng cắn một miếng, cố cười nói hương vị tuyệt hảo.
Song qua một hồi, toàn thân vẫn không nổi lấy một đốm mẩn đỏ.
Tam hoàng tử nhàn nhạt cười: “Không phải vẫn tốt sao? Dị ứng ở chỗ nào? Chẳng lẽ cố ý bỡn cợt bản điện hạ?”
Chúng thần nhất thời đưa mắt nhìn nhau, ánh nhìn với Tiêu Lâm cũng thay đổi.
Sắc mặt Hoàng đế dần sa sầm.
------------------------
Không khí trong điện bỗng chốc ngưng trệ.
Tiêu Lâm như để chứng minh bản thân, liền giật đĩa bánh nhét liên tục vào miệng.
Ăn đến đỏ mặt tía tai vẫn không xuất hiện dị trạng nào.
Hắn không cam tâm, lại nuốt thêm một miếng, vì vội vàng mà suýt nữa nghẹn thở.
Bộ dạng luống cuống tay chân khiến bao kẻ xung quanh đưa mắt giễu cợt.
Hoàng đế nhìn xuống, sắc mặt tối đen như mực.
Chỉ thấy ông ta nặng giọng phán:
“Có lẽ Thẩm đại nhân đã nhớ lầm. Lần trước dị ứng chưa chắc là do món điểm tâm này. Còn không mau hướng tam hoàng tử xin lỗi?”
Hai chân Tiêu Lâm run rẩy, không dám trái ý, liền quỳ xuống dập đầu tạ tội.
Tam hoàng tử nâng chén rượu, nghiêng người ra sau cười khẽ:
“Thôi thôi, khiến người ngoài nhìn vào lại tưởng bản điện hạ ép người quá đáng.”
Ánh mắt hắn lướt ngang Tiêu Cảnh Lan, khóe môi cong lên, mang theo vài phần thâm ý.
26
Yến tiệc tiếp đãi sứ thần nước láng giềng rốt cuộc tan rã trong lặng lẽ.
Tam hoàng tử viện cớ say rượu, cáo lui sớm về dịch quán.
Cửa cung vừa đóng, Hoàng đế lập tức lệnh cho ám vệ điều tra Tiêu Lâm.
Chẳng bao lâu sau, đã tra ra hồ sơ hắn từng đến hiệu thuốc ngoài cung mua dược.
Hoàng đế mặt mày u ám, trầm giọng hỏi:
“Mua thuốc gì?”
Ám vệ dâng đơn thuốc lên.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Thái y cẩn cẩn dĩ dĩ xem xét, đoạn nói:
“Không tổn hại tính mệnh, song sẽ khiến toàn thân nổi mẩn đỏ.”
Hoàng đế giận dữ, vớ lấy chén trà bên cạnh ném thẳng vào trán Tiêu Lâm.
Máu chảy xuống trán hắn, nhưng không dám lau.
Tiêu Lâm sắc mặt trắng bệch, vội la lên:
“Không phải thần! Thần tuyệt đối không có!”
Hoàng đế lại ném bức họa do ám vệ mang về vào mặt hắn:
“Tự ngươi xem! Người trong tranh chẳng phải ngươi thì là ai? Thủ vệ cửa cung cũng xác nhận hôm ấy ngươi có rời cung! Ngươi rốt cuộc đi đâu?”
Nhưng kẻ trong bức họa không phải hắn, mà là Tiêu Cảnh Lan cải trang.
Cố ý chọn ngày Tiêu Lâm xuất cung, hóa trang thành hắn đến hiệu thuốc lấy loại dược kia.
Lại âm thầm bỏ thuốc vào điểm tâm, khiến Tiêu Lâm ăn vào thì phát dị ứng.
Còn việc Tiêu Lâm thực sự đã đi đâu, hắn không dám nói, cũng không thể nói.
Bởi hôm đó hắn rời cung để đến kỹ viện.
Thậm chí còn nhận vàng của công tử Lễ bộ Thượng thư để làm chuyện mờ ám.
Một khi bị tra ra, tội không chỉ dừng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
27
Tiêu Lâm còn muốn biện giải.
Song càng nói càng khiến Hoàng đế sinh nghi.
Ông day trán, mỏi mệt phất tay:
“Đưa đi.”
Không tống vào đại lao đã là giữ thể diện lắm rồi.
Tiêu Lâm vẫn chưa hiểu vì sao cùng một loại bánh, lúc ăn thì dị ứng, lúc lại không.
Vì sao hắn chưa từng mua thuốc, nhưng hồ sơ lại viết tên hắn.
Ngay cả điểm tâm kia...
Là món bị cấm trong cung, vậy mà vẫn liên tục xuất hiện.
Tới khi hắn hiểu ra mình bị hãm hại, giận đến đập vỡ bảy tám chiếc bình sứ trong điện.
Cung nhân hãi hùng nhắc nhở:
“Những món bày biện trong điện đều có ghi chép, không thể tuỳ tiện làm hư hại.”
Hắn gầm lên một tiếng, tung cước đá văng cung nhân ra xa hơn bốn trượng.
Triệu Diễm Tuyết lúc này vẫn chưa hay chuyện, vui vẻ đến tìm hắn:
“Ca ca, bệ hạ định khi nào sắc phong ca ca làm Thái tử?”