Trong yến tiệc, Giang Uyển Như ngồi một góc, ánh mắt phức tạp nhìn Thái tử trong hỷ bào đỏ thẫm, tuấn tú phi phàm.
Hắn đang kính rượu các tân khách, gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Nàng cứ nhìn hắn như thế, đôi mắt như dâng lên từng tầng sóng dữ.
Trên đường hồi phủ, nàng uống say bí tỉ.
Thanh Hồng đi lấy nước, ta ở lại hầu hạ nàng thay y phục.
Nàng say đến không còn tỉnh táo, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Ta ghé lại gần mới nghe rõ.
“Ngươi… thật sự không có mắt nhìn… Ta so với ả tiện nhân đó tốt hơn gấp trăm lần… Ngươi lại không chọn ta…”
“Rốt cuộc là ngươi phụ ta…”
“Ngươi vô tình, ta liền đoạn tuyệt…”
“Ta sẽ để ngươi biết, lựa chọn hôm nay của ngươi… sai lầm đến nhường nào. Ngươi cao cao tại thượng, ta liền kéo ngươi rớt khỏi mây xanh, để thiên hạ giẫm đạp…”
Lời vừa dứt, Giang Uyển Như liền say đến bất tỉnh.
Ta giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, cùng Thanh Hồng mới quay lại giúp nàng thay y phục, đưa lên giường nghỉ ngơi.
Đêm đó, ta trằn trọc không yên.
Những lời nàng nói, thực khiến ta suy nghĩ.
Người nàng nhắc đến, tám chín phần là Thái tử.
Số bạc kiếm được từ Mật Châu Phấn không rõ tung tích, Bình Vương ngày càng đến phủ thường xuyên, những kẻ lạ mặt lui tới phủ Thượng thư càng ngày càng nhiều…
Xâu chuỗi những sự kiện này lại, trong lòng ta bỗng dấy lên một suy đoán lớn mật.
Bình Vương quả nhiên không hề như vẻ bề ngoài, là một kẻ không tranh danh lợi.
Tiếc là kiếp trước ta c.h.ế.t quá sớm, không rõ về sau thế cục ra sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ta biết, Thái tử là một người có tài trị quốc, được lòng dân, xứng đáng với vị trí này.
Vài ngày sau, ta viện cớ ra ngoài mua Mật Châu Phấn, cầm theo ngọc bội đến cầu kiến Thái tử.
Nghe xong, Thái tử thoáng kinh ngạc, lập tức sai người điều tra.
Hắn nhìn ta, trầm giọng hỏi:
“Ngươi cùng Giang Uyển Như có khúc mắc gì sao?”
“Ngươi từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng, cô chưa từng nghe nói giữa các ngươi có mâu thuẫn.”
Bị hắn điều tra cũng là chuyện nằm trong dự liệu, chỉ là ta không thể nói ra ân oán kiếp trước.
Ta cúi người, chân thành đáp:
“Tiểu thư thường ngày đánh mắng nô tỳ không ngớt, nô tỳ trong lòng hận nàng. Nhưng thân phận nô tỳ thấp kém, cũng không muốn thấy người tốt bị hãm hại.”
“Thái tử điện hạ và Thái tử phi đều là người hiền đức, đáng được một đời bình an thuận lợi!”
Nói xong, ta cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ từ phía trên, giọng nói của Thái tử vang lên, vẫn trầm ấm như cũ:
“Nếu như những gì ngươi nói là thật, cô sẽ ban cho ngươi thêm một phần thưởng nữa.”
Ta nhẹ nhõm trong lòng, cung kính hành lễ:
“Tạ ơn điện hạ!”
Hồi phủ, Giang Uyển Như vẫn bận rộn trong phòng, chẳng mấy để tâm đến ta.
Gần đây, nàng bắt đầu tiết kiệm, trang sức, y phục xa hoa cũng ít đi đáng kể.
Nàng còn tiếp tục nghiên cứu ra sản phẩm mới.
Xem chừng, nàng đang rất thiếu tiền.
Ta đứng ngoài cửa, ngước nhìn trời cao.
Những ngày này, thời tiết kinh thành vô cùng quang đãng.
Nhưng ta lại cảm thấy, cơn giông bão đang dần kéo đến.