Ta cúi người cung kính, đem lời đã chuẩn bị sẵn bẩm báo:
“Tiểu thư theo lang y học tập, nô tỳ cũng có mặt bên cạnh. Nô tỳ hiểu rõ tầm quan trọng của một kỹ nghệ bảo thân, bởi vậy đặc biệt chăm chỉ học hỏi.”
“Chỉ là y thuật này chung quy có chút khác biệt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nô tỳ cũng không dám tùy tiện hành sự.”
Thái tử khẽ nhướng mày, không biết có tin hay không, chỉ nhàn nhạt nói:
“Ngươi lần này lập đại công, có điều gì muốn cầu thưởng?”
Ta thành thật đáp:
“Nô tỳ muốn giữ lại phần thưởng này về sau mới dùng đến.”
Lúc này ta chưa thể cùng Giang Uyển Như vạch mặt, trong thời đại tôn ti nghiêm khắc này, nàng muốn bóp c.h.ế.t ta dễ như trở bàn tay.
Phải giữ phần thưởng này để bảo vệ mạng sống.
Thái tử nhìn ta một lát, rồi gật đầu:
“Chuẩn tấu.”
Ta thỉnh cầu Thái tử giữ kín chuyện này, hắn đáp ứng, còn ban cho ta một khối ngọc bội, nói rằng nếu có chuyện có thể dùng ngọc này cầu kiến hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, thị vệ đưa ta đến phòng giam Giang Uyển Như.
Ta đẩy cửa bước vào.
Giang Uyển Như sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm ánh nến.
Ta vội vàng lên tiếng:
“Tiểu thư, bọn họ trước đó giam giữ nô tỳ, đến giờ mới cho phép nô tỳ đến tìm người.”
“Thị vệ nói chúng ta có thể hồi phủ rồi.”
Giang Uyển Như hiếm khi không trách mắng ta, chỉ lẩm bẩm:
“Không sao rồi? Vậy là tốt… vậy là tốt…”
Như thể đột nhiên nhớ ra điều gì, nàng lập tức hỏi dồn:
“Thái tử có nói gì không?”
Ta làm ra vẻ hoang mang:
“Nô tỳ không rõ.”
Nàng thở phào một hơi:
“Không trách phạt, vậy nhất định trong lòng vẫn có ta.”
Trong lòng ta thầm khinh bỉ.
Hôm đó, trước cửa y quán náo động ầm ĩ.
Ta theo Giang Uyển Như ra ngoài xem, chỉ thấy bên ngoài đã vây kín người.
Chính giữa là một t.h.i t.h.ể nằm dài trên đất, không ai khác chính là bệnh nhân từng được nàng phẫu thuật cắt bỏ khối u.
Thấy nàng xuất hiện, thân nhân người bệnh liền lớn tiếng la hét, tố cáo nàng hại c.h.ế.t người, bắt nàng phải đền mạng.
Sợ người khác không tin, bọn họ kéo tấm vải che trên t.h.i t.h.ể xuống, lộ ra một cái chân đã thối rữa, bốc mùi hôi thối.
Ta liếc mắt một cái, liền hiểu ra — hẳn là do vết thương bị nhiễm trùng, từ trong lan ra ngoài mà thối rữa.
Không ai thèm nghe Giang Uyển Như biện giải.
Những lời đồn về “phẫu thuật thành công” trước đó nhanh chóng phản phệ, y quán bị dân chúng đập phá, nàng chỉ nhờ gia nhân hộ tống mới có thể trốn thoát.
Không thể tiếp tục mở y quán, nàng còn phải bỏ ra trăm lượng bạc bồi thường để dẹp yên chuyện này.
Ngay khi nàng trốn trong phủ chưa dám ra ngoài, một đạo thánh chỉ được ban xuống phủ Định Quốc Công.
Mạnh Tịnh Vi được sắc phong làm trữ phi, chính là vị hôn thê của Thái tử.
Tin tức truyền đến phủ Thượng thư, Giang Uyển Như tay cầm trâm ngọc, sống sượng bẻ gãy.