Ta Và Bạn Thân Cùng Xuyên Không

Chương 1: 1



Như kiếp trước.

Trong buổi dạ yến đêm đó, vừa đặt chân vào cung, ánh mắt của Giang Uyển Như đã lập tức bị Thái tử thu hút.

Trở về phủ, nàng trông hệt như một thiếu nữ hoài xuân, lúc thì ôm mặt cười ngây ngốc, lúc lại tự lẩm bẩm với không khí.

“Nam nhân thân phận tôn quý lại tuấn mỹ như vậy, quả thực hợp ý ta!”

“Hẳn là ông trời muốn bù đắp cho ta, cố ý an bài vị nam chủ này, để ta tới đây hưởng trọn ái tình.”

“Tối nay hắn còn cười với ta, chắc chắn là vì ta quá mức kinh diễm…”

Ta lặng lẽ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn mũi chân, giả như không nghe thấy.

Thanh Hồng bên cạnh khẽ kéo vạt áo ta.

Ta giật mình tỉnh táo, ngẩng lên thì thấy Giang Uyển Như đã ngừng lẩm bẩm từ bao giờ, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta.

Ta vội vã quỳ xuống trước mặt nàng.

Nàng nâng cằm ta lên, móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt, để lại từng tia đau rát.

Nàng lẩm bẩm:

“Thanh Lục à, gương mặt ngươi… sao lại giống hệt cái đứa đáng ghét kia chứ?”

“Trước kia nàng luôn giỏi hơn ta một bậc, nay lại đảo lộn thế cục, thật đáng tiếc… Sao ngươi không phải là nàng chứ?”

Ta nhìn nàng bằng ánh mắt ngây ngốc, không hiểu nàng đang nói gì.

“Kẻ như ngươi, chỉ xứng làm một nha hoàn hèn mọn, hiểu chưa?”

“Vâng, nô tỳ ghi nhớ.” Ta kính cẩn đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng thu tay lại, vẻ mặt chán nản.

“Ra viện quỳ đi, trông ngươi thực ngứa mắt!”

Ta nhẹ giọng dạ một tiếng, xoay người rời đi.

Lúc ấy, ta thoáng thấy Thanh Hồng đứng bên, muốn nói lại thôi.

Ta chỉ lắc đầu nhẹ, hướng nàng nở một nụ cười trấn an.

Mãi đến tận khuya, ta mới được phép đứng dậy.

Thanh Hồng cầm lọ dầu thuốc, nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối sưng đỏ của ta, giọng đầy đau lòng:

“Tiểu thư dạo này không hiểu sao trở nên kỳ lạ. Trước đây ôn nhu trầm tĩnh, nay lại hoạt bát, còn hay nói những lời khó hiểu… cứ như thể đã biến thành một người khác vậy.”

“Không biết muội đã làm gì khiến nàng tức giận…”

Ta cầm tay nàng, dịu dàng an ủi:

“Không sao đâu, chắc tiểu thư chỉ buồn bực trong lòng. Tỷ đừng lo, muội sẽ cẩn trọng hơn.”

“Trời không còn sớm, tỷ đi nghỉ ngơi trước đi.”

Thanh Hồng thở dài:

“Vậy ta ngủ trước, trên bàn còn hai cái màn thầu, nhớ ăn đó.”

“Vâng!”

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa, ta lặng lẽ nhấm nháp màn thầu.

Thực ra, Thanh Hồng nói không sai.

Thân xác kia đã sớm bị một linh hồn vừa ngốc nghếch vừa độc ác chiếm đoạt rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com