Song Thánh Phong. Một thân ảnh chợt xuất hiện trước một tòa động phủ của Song Thánh Phong. Trước động phủ, một vị tiên tử dáng người yểu điệu duyên dáng yêu kiều, đảo mắt nhìn quanh. - Ngươi đang tìm ta? Giọng nói quen thuộc truyền vào tai Tử Lăng, lập tức làm cho nàng vui mừng tít mắt. - Trần đại ca, ngươi đã về. Tử Lăng tiến lên một bước, cẩn thận đánh giá Trần Đạo Huyền, thấy hắn bình yên vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trần Đạo Huyền giải trừ Kinh Chập Thiền Tức Thuật, khôi phục khí tức của bản thân, gật đầu nói: - Lần này Huyền Thanh đạo minh cắn ta rất chặt, ta phải dẫn bọn họ đi một vòng, cho nên mới về trễ một chút, để cho ngươi lo lắng rồi. - Trần đại ca không có việc gì là tốt rồi. Tử Lăng khẽ ôm ngực, bộ dáng muốn nói lại thôi. - Tiên tử có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Nghe vậy. Tử Lăng khẽ cắn môi nói: - Thiếp thân biết, Trần đại ca muốn phá hoại địch nhân, nhưng trong khoảng thời gian này ngươi nhiều lần đánh lén tuyến vận tải hậu cần của Huyền Thanh đạo minh, tất nhiên sẽ bị Huyền Thanh đạo minh toàn lực đuổi giết. Cứ tiếp tục như thế này, ta sợ... Ta sợ Trần đại ca sẽ gặp nguy hiểm. Nơi này dù sao cũng là nội địa của Huyền Thanh đạo minh, dù Càn Nguyên Kiếm Tông ở chính diện chiến trường chiếm được ưu thế như thế nào thì cũng không ảnh hưởng tới nơi này, cho nên... Trần Đạo Huyền cười nhạt nói: - Ý của tiên tử là muốn ta thấy tốt liền thu? Tử Lăng do dự một lát, gật đầu: - Chính là ý này. Trầm ngâm một lát. Trần Đạo Huyền nhíu mày nói: - Nếu tiên tử cảm thấy đi theo tại hạ không an toàn, thì có thể tùy thời rời đi, Trần mỗ tuyệt đối sẽ không ngăn cản. - Ngươi... Nghe nói như vậy, hốc mắt của Tử Lăng lập tức đỏ lên: - Sao ngươi lại nghĩ như ta như vậy? Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, ta chính là loại người sợ chết như vậy sao? - Rất tốt, nếu tiên tử và Trần mỗ đều không phải là người sợ chết, vậy thì sao lại sợ Huyền Thanh đạo minh đuổi giết? Tử Lăng bị những lời của Trần Đạo Huyền làm cho nửa ngày nói không nên lời. Ngực của nàng liên tục phập phồng. Qua một lúc lâu, chỉ thấy nàng độn quang chợt lóe, biến mất trước động phủ của Trần Đạo Huyền. Thấy nàng rời đi, Trần Đạo Huyền không khỏi khẽ vuốt trán, thở dài nói: - Nữ nhân chính là phiền. Dứt lời, vung tay áo. - Ầm ầm! Cửa động phủ mở ra, Trần Đạo Huyền bước vào. Một gian tĩnh thất trong động phủ. Trần Đạo Huyền khoanh chân ngồi, kiểm kê thu hoạch từ lần cướp bóc tuyến vận tải của Huyền Thanh đạo minh này. Mở động thiên pháp khí ra, lượng lớn tài nguyên trân quý thoáng cái từ trong động thiên pháp khí tuôn ra, trong nháy mắt đã trải đầy mặt đất tĩnh thất. Đây là Trần Đạo Huyền ngàn chọn vạn tuyển một bộ phận từ trên tàu vận tải của Huyền Thanh đạo minh. Linh Chu của Huyền Thanh đạo minh vận chuyển vật tư cho tiên thành tiền tuyến, tài nguyên bên trong rất lớn, chỉ dựa vào động thiên pháp khí của Trần Đạo Huyền, thì căn bản là không chứa được. Rơi vào đường cùng, Trần Đạo Huyền chỉ có thể lựa chọn bộ phận tinh hoa nhất trong đó mang đi, về phần tài nguyên khác, đành phải tiêu hủy tại chỗ để tránh tiện nghi cho Huyền Thanh đạo minh. Dù như vậy, tĩnh thất bế quan của Trần Đạo Huyền vẫn không chứa hết tài nguyên của lần cướp bóc này. Có thể tưởng tượng được, tài nguyên mà Trần Đạo Huyền cướp bóc được khủng bố đến cỡ nào, khó trách Huyền Thanh đạo minh lùng bắt khắp nơi để giết hắn. Nhìn tài nguyên trước mắt, Trần Đạo Huyền lấy ra một cái bình ngọc từ trong đó, bên trong bình ngọc này chứa đầy một trăm giọt tạo hóa lực. Đối với các chân quân khác, tuy rằng những tạo hóa lực này khó có được, nhưng cũng không phải trân quý nhất, nhưng đối với Trần Đạo Huyền, một trăm ố ấ ấ giọt tạo hóa lực này tuyệt đối thứ là trân quý nhất trong tất cả bảo vật. Đáng tiếc là, trong mỗi lần Huyền Thanh đạo minh vận chuyển tài nguyên, cũng không nhiều loại tài nguyên tạo hóa lực này. - Cướp bóc mười ba lần, tổng cộng mới tích lũy không tới năm trăm giọt tạo hóa lực. Trần Đạo Huyền thở dài lắc đầu. Kỳ thật cũng rất bình thường, Huyền Thanh đạo minh vận chuyển tạo hóa lực đến tiền tuyến là để cho Nguyên Anh chân quân chữa trị pháp khí, cũng không phải để cho Nguyên Anh chân quân tiền tuyến thăng cấp pháp khí của bản thân. Vì vậy, hạn ngạch cho mỗi chuyến đi chắc chắn sẽ không quá cao. Trong tuyến vận tải của Huyền Thanh đạo minh, tài nguyên chân chính trọng yếu ngược lại là các loại tài nguyên linh đan, pháp khí, linh phù mà tu sĩ trung đê giai sử dụng. Tài nguyên để cho tu sĩ cao giai sử dụng ngược lại chiếm tương đối ít. Bởi vì so với số lượng tu sĩ đê giai khổng lồ mà nói, tu sĩ cao giai lại quá ít. Lần chiến tranh này được các thế lực khác ca ngợi là quyết chiến của Càn Nguyên Kiếm Tông và Huyền Thanh đạo minh, tuyệt đối không chỉ có tu sĩ cao giai liều mạng. Thực tế. Theo Lâm Vũ tiên thành khai hỏa tiến công Huyền Thanh đạo minh, Càn Nguyên Kiếm Tông triệu tập tất cả lực lượng có thể chỉnh hợp để đánh thẳng vào nội địa Huyền Thanh đạo minh. Phát động tấn công mãnh liệt nhất đối với Huyền Thanh đạo minh. Loại quyết chiến ngươi chết ta sống này, so với tu sĩ cao giai, tỷ lệ thương vong của tu sĩ đê giai nhiều hơn nhiều lắm. So sánh. Tu sĩ Thương Châu vì thu phục Trấn Nam Quan, hơn nữa, Trần Đạo Huyền một thân một mình phá hoại nội địa của Huyền Thanh đạo minh, Càn Nguyên Kiếm Tông cũng không mệnh lệnh Trấn Nam quân tiếp tục tiến công. Thay vào đó là ra lệnh cho họ đóng quân tại Trấn Nam Quan. Cho nên trong đại quyết chiến lần này, Thương Châu có tổn thất ít nhất trong các tiểu châu. Về phần tất cả các châu khác của Vạn Tinh Hải đều phái tu sĩ đi theo phía sau Càn Nguyên Kiếm Tông, hướng Huyền Thanh đạo minh phát động tiến công mãnh liệt nhất. Điểm này, ngay cả Khương gia liếc ngang liếc dọc với Huyền Thanh đạo minh cũng không ngoại lệ. Khương gia cũng phái lượng lớn tinh nhuệ trong tộc đi tới Vân Mộng quan, tiến công tiên quan gần nhất của Huyền Thanh đạo minh. Trong bối cảnh này. Áp lực hậu cần của Huyền Thanh đạo minh có thể tưởng tượng được khó khăn như nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, Huyền Thanh đạo minh nội địa còn xuất hiện một tu sĩ không nói quy củ như Trần Đạo Huyền, điên cuồng phá hư tuyến vận tải hậu cần của bọn họ, dẫn đến tu sĩ tiền tuyến thường xuyên thiếu tài nguyên, chiến lực bị hao tổn nghiêm trọng. Đối mặt với tình huống như vậy, Huyền Thanh đạo minh đương nhiên không thể nhịn được. Phái ra lượng lớn chân quân đến đuổi giết Trần Đạo Huyền. Nhưng kỳ quái chính là, mặc dù bọn họ dùng đủ mọi thủ đoạn truy sát Trần Đạo Huyền, nhưng đối phương luôn có thể dự đoán trước được sự xuất hiện của bọn họ. Đuổi giết lâu như vậy, hai bên lại không có một lần chân chính đối mặt. Chân quân của Huyền Thanh đạo minh cách Trần Đạo Huyền gần nhất, chính là lần này. Trần Đạo Huyền bị thần thức của một vị chân quân đứng đầu tóm được, nhưng hắn mang theo đối phương đi một vòng lớn, sau đó cuối cùng sử dụng Di Trần Phiên trực tiếp bỏ chạy mười vạn dặm. Khiến cho đối phương trợn mắt tại chỗ. Nghĩ tới đây. Trần Đạo Huyền lại lấy ra ngọc phù thu được từ trong tay m Thứu chân nhân, quan sát một phen, cảm khái nói: - Không ngờ, lần này ngươi lại phát huy ra tác dụng lớn như vậy. Tình huống ngọc phù lúc được lúc không như trong miệng của m Thứu chân nhân chưa xuất hiện lần nào. Đợt này, Trần Đạo Huyền cướp bóc Huyền Thanh đạo minh mười ba lần, trong đó có bốn lần đều nhờ ngọc phù này cảnh báo sớm cho nên mới giúp cho hắn tránh được mai phục do địch nhân thiết lập. Có thể nói, hiện tại Trần Đạo Huyền có thể an an ổn ổn đứng ở chỗ này, không thể bỏ qua công lao của quả ngọc phù này.