- Thái Nhất Thần Thủy... Trần Đạo Huyền lẩm bẩm. Hiện tại, hắn cuối cùng cũng biết Trấn Hải Điện điện chủ nói ước hẹn một năm rốt cuộc là có ý gì. Lại là chí bảo do Thái Nhất Tiên Trì của Thanh Vi đạo phái thai nghén ra – Thái Nhất Thần Thủy. Bảo vật này có thể tẩy luyện thần hồn cho tu sĩ Nguyên Anh. Có trợ lực cực lớn đối với tu sĩ Nguyên Anh đột phá đến Nguyên Thần kỳ. - Trách không được Tần điện chủ nói phải xem tạo hóa của ta như thế nào. Muốn cướp được Thái Nhất Thần Thủy từ sào huyệt của Thanh Vi đạo phái, chỉ sợ ngay cả Tần điện chủ cũng không nắm chắc lắm. Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Đạo Huyền lóe lên, các loại tính toán dâng lên trong lòng. Minh Hoàng chân quân nhìn thấy Trần Đạo Huyền đang trầm tư, đáng thương bay đến bên cạnh hắn, chờ Trần Đạo Huyền xử lý. Tranh đấu lúc trước, Minh Hoàng chân quân không chỉ sử dụng Thất Phách Nhiên Hồn Đại Pháp thiêu đốt Nguyên Anh, mà sau đó thân thể cũng bị hủy, hiện tại Nguyên Anh trực tiếp bại lộ bên ngoài thân thể. Giờ phút này, hắn đã lung lay sắp đổ, ý thức sắp chìm xuống. Nhưng Minh Hoàng chân quân vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, bởi vì hắn biết rõ, hiện tại chỉ có biểu hiện ra đủ giá trị, hắn mới có thể sống sót trong tay vị Kim Đan chân nhân khủng bố này. Minh Hoàng chân quân chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày nào đó, hắn lại rơi vào tay của một vị Kim Đan chân nhân. Trầm ngâm một lát. Trần Đạo Huyền quay đầu nhìn về phía Minh Hoàng chân quân, nói: - Nếu ta bảo ngươi hồi tông trộm Thái Nhất Thần Thủy, ngươi có nắm chắc không? Nghe vậy, vẻ mặt Minh Hoàng chân quân khó xử, hắn chắp tay, cay đắng nói: - Chủ nhân, Thái Nhất Thần Thủy chính là chí bảo của Thanh Vi đạo phái ta, cho dù lấy địa vị thường ngày của ta ở tông môn thì cũng rất khó có thể tiếp xúc với nó, chứ đừng nói đến hiện tại... Trần Đạo Huyền nhìn Minh Hoàng chân quân sau khi thân thể bị hủy, linh quang của Nguyên Anh bị tổn hại rất lớn, gật gật đầu: - Ngươi coi như thành thật. ố ấ ế - Chủ nhân tuệ nhãn như đuốc, tại hạ nào dám giấu diếm. - Đáng tiếc... Trần Đạo Huyền lắc đầu. - Không biết chủ nhân đáng tiếc cái gì? Ánh mắt Trần Đạo Huyền lạnh lùng, lập tức đưa tay nắm lấy, đem Nguyên Anh của Minh Hoàng chân quân nắm trong tay, nhất thời, Không Gian pháp tắc đột nhiên bộc phát, trực tiếp giảo sát Nguyên Anh của Minh Hoàng chân quân thành từng mảnh nhỏ. Sau đó, Nguyên Anh hóa thành một chút linh quang, tiêu tan trong trời đất. Cho đến khi chết, Minh Hoàng chân quân cũng không thể tin được, vì sao mình rõ ràng đã biểu hiện thuận theo như vậy rồi, mà vị Kim Đan chân nhân trước mặt này còn lạnh lùng hạ sát thủ. Chẳng lẽ đối phương không biết, một vị Nguyên Anh hậu kỳ làm đầy tớ, sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu chỗ tốt sao? - Đáng tiếc, một người hầu có thể co có thể dãn, ta thực sự vô phúc hưởng thụ, chỉ có thể cho phép ngươi chết. Trần Đạo Huyền nhìn Nguyên Anh tiêu tán trong tay hắn, lẩm bẩm nói. Mặc dù Minh Hoàng chân quân lập ra lời thề đại đạo, nhưng loại lời thề đại đạo này cũng không phải là không có cách giải. Ít nhất Trần Đạo Huyền biết được một phương pháp, tu sĩ binh giải chuyển thế là có thể phá giải được lời thề đại đạo. Minh Hoàng chân quân là tu sĩ Nguyên Anh, thân thể lại bị hủy, cho dù Trần Đạo Huyền tha cho hắn một mạng, kế tiếp hắn hoặc là đoạt xác thân thể của người khác, hoặc là binh giải chuyển thế. Một khi đối phương đi theo con đường binh giải chuyển thế, lời thề đại đạo mà hắn vừa lập ra quả thực chính là một câu nói nhảm. Hơn nữa Trần Đạo Huyền dám khẳng định, nếu đối phương binh giải chuyển thế, trước khi binh giải, nhất định sẽ lừa hắn một cái hố lớn. Bởi vậy, Trần Đạo Huyền đương nhiên phải nghiền đối phương thành tro bụi, không cho đối phương lưu lại một chút cơ hội nào. Ví dụ tu sĩ tu vi cao hơn bị lật thuyền trong mương. Ở Tu Tiên giới còn có rất nhiều ví dụ, huống chi vị tu sĩ Kim Đan này đối mặt với một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. ...... Khoảng vài ngàn dặm. Đám người Trì Dao tiên tử nhìn hai người Trần Đạo Huyền và Minh Hoàng chân quân một đuổi một chạy, trực tiếp bay ra khỏi phạm vi thần thức dò xét của bọn họ, cũng không dám đuổi theo xem xét nữa. ế ồ ầ ề ể ầ ế ồ Bởi vì uy thế vừa rồi do Trần Đạo Huyền thi triển Tinh Thần Kiếm Đạo Đồ mà bộc phát ra, thật sự quá khủng bố. Nhìn thấy Trần Đạo Huyền thi triển ra Tinh Thần Kiếm Đạo Đồ, Trì Dao tiên tử có loại ảo giác như đối mặt với tiểu sư thúc. Nhưng... Làm sao có thể, tuy rằng trước kia tiểu sư thúc là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng hắn lại là chân quân đứng đầu. Cái gọi là chân quân đứng đầu cũng không phải phân chia lung tung, mà là các tu sĩ Nguyên Anh căn cứ vào tu vi cá nhân, cảnh giới đại đạo, bí pháp cùng với pháp khí, làm ra một cái phân chia thực lực cực kỳ nghiêm ngặt. Phân chia thực lực này mặc dù không quá đúng, nhưng cũng đủ để làm tài liệu tham khảo quan trọng để tranh đấu với nhau. Ví dụ như hôm nay Minh Hoàng chân quân gặp phải không phải là Trần Đạo Huyền, mà là Trấn Hải Điện điện chủ, chỉ sợ ngay cả đối mặt cũng không dám đánh, không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy. Đây là xuất phát từ nhận thức về thực lực giữa các Nguyên Anh chân quân. Luận thực lực bản thân Trần Đạo Huyền, mặc dù cũng có thể phân vào cấp bậc Nguyên Anh, nhưng vẫn rất khó so sánh với Minh Hoàng chân quân. Lần này hắn có thể chém giết Minh Hoàng chân quân, toàn bộ là dựa vào Thuần Dương tiên khí Tinh Thần Kiếm Đạo Đồ. Mặc dù uy lực của Tinh Thần Kiếm Đạo Đồ xa xa không bằng với Thuần Dương tiên khí khi toàn lực bộc phát, nhưng uy lực lại vượt xa pháp khí cấp năm thậm chí là pháp khí cấp sáu. Chỉ có như thế, Tinh Thần Kiếm Đạo Đồ mới có thể nhất cử nghịch chuyển chênh lệch thực lực giữa hắn và Minh Hoàng chân quân, giúp hắn chém giết đối phương. - Thiếu tông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Bên cạnh Trì Dao tiên tử, vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ duy nhất kia mở miệng hỏi. Nghe vậy, Trì Dao tiên tử lắc đầu: - Ta cũng không biết, chờ Trần đạo hữu trở về rồi nói sau. - Ngài cảm thấy... Hắn sẽ thắng? Trì Dao tiên tử nghe nói như vậy, trong lòng hơi giật mình, bất tri bất giác, nàng lại cho rằng Trần Đạo Huyền sẽ thắng một vị chân quân Nguyên Anh hậu kỳ. Nếu lời này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người ta coi là một kẻ điên. Cho dù năm đó Thần Tuyệt chân nhân được xưng là Kim Đan kỳ vô địch, cũng không dám nói mình có thể thắng được một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. ẳ ầ ề ầ Chẳng lẽ nói Trần Đạo Huyền còn mạnh hơn Thần Tuyệt chân nhân năm đó? Đó chính là tuyệt thế mãnh nhân chỉ bằng vào sức một mình, họa loạn mấy châu Vạn Tinh Hải! Bất tri bất giác, Trần Đạo Huyền đã trưởng thành đến mức này. Bây giờ Trì Dao tiên tử vẫn còn nhớ rõ, năm đó Trần Đạo Huyền cùng nàng dụ dỗ Thần Tuyệt chân nhân trốn trong không gian tiên phủ. Lúc này mới trôi qua bao nhiêu năm... Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Trì Dao tiên tử không khỏi hoảng hốt. - Thiếu tông chủ! Thấy Trì Dao tiên tử thất thần, vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ bên cạnh không khỏi nhẹ giọng gọi nói. - Không sao đâu. Trì Dao tiên tử phục hồi tinh thần lại mỉm cười, lập tức nhìn về phía Trần Đạo Huyền biến mất: - Ta cảm thấy... Hắn sẽ thắng. - Thiếu tông chủ tuệ nhãn như đuốc. - Trần Đạo Huyền? Nghe được thanh âm quen thuộc này, Trì Dao tiên tử kích động xoay người, chỉ thấy không gian trước mặt nàng bị xé rách, một bóng người đi ra từ trong đó. Nhìn thấy nam tử mặc bạch y trước mắt, Trì Dao tiên tử không khỏi có loại xúc động muốn khóc. Ai có thể biết được, trong thời gian ngắn ngủi không đến một nén nhang mà Trần Đạo Huyền tranh đấu với Minh Hoàng chân quân, mặt ngoài Trì Dao tiên tử bình tĩnh, nhưng nội tâm sụp đổ đến cỡ nào. - Ngươi... Ngươi thắng rồi à?? Trần Đạo Huyền gật gật đầu, cười nói: - May mắn không làm nhục mệnh.