Thương Châu, Quan Hải Tiên Thành. Từ khi Trần Đạo Huyền đi Ma Viên sơn mạch bế quan để đột phá Kim Đan, đảo mắt đã qua năm năm. Năm năm này, Quan Hải Tiên Thành thay đổi rất lớn. Nguyên bản Quan Hải Tiên Thành chính là một tòa tiên thành còn dang dở, lúc mới bắt đầu xây dựng tòa tiên thành này đã cân nhắc đến sự phát triển trong tương lai, mà từng dành ra một khoảng trống lớn. Hiện nay, tất cả những khoảng trống này đã trở thành đất công nghiệp hóa của Quan Hải Tiên Thành. Khu thành đông của Quan Hải Tiên Thành, khu công nghiệp số 7. Đây là một trong những cơ sở sản xuất pháp khí ở Quan Hải Tiên Thành, bên trong khu công nghiệp là từng nhà máy pháp khí quy mô lớn. - Niếp Trọng, tan tầm rồi? Niếp Trọng mặc đồng phục nhà máy màu xanh mới tinh mới đi ra khỏi nhà xưởng, một thanh niên khác mặc đồng phục cùng kiểu dáng liền cười chào hỏi. Niếp Trọng nghe nói như vậy, sắc mặt cứng đờ, ho khan một tiếng nói: - Không lớn không nhỏ, gọi là Niếp chủ nhiệm! Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi đó đi lên phía trước, tát một cái vào đầu của Niếp Trọng, miệng thì la hét: - Thằng nhóc thối, này thì khoe khoang! - Ai, ai, ngươi đừng động, quần áo mới của lão tử! Niếp Trọng yêu thích vỗ vỗ đồng phục mới của mình, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Niếp Trọng này cùng với người trẻ tuổi bên cạnh hắn, rõ ràng là nhóm học viên đầu tiên tiến vào trường kỹ thuật do Trần gia mở vào năm năm trước. Niếp Trọng tiến vào trường do Trần gia mở ra, dựa vào tính tình kiên định chịu học, chưa đầy một năm liền thuận lợi tốt nghiệp trường kỹ thuật. Sau đó được giao cho nhà máy pháp khí này, làm việc hơn bốn năm qua. Hơn bốn năm này, Niếp Trọng không chỉ dựa vào khoản vay không lãi suất của Ngân hàng Công nghiệp Trường Bình, để mua được một viên Trúc Cơ Đan. Còn thông qua hơn bốn năm làm việc an sinh xã hội, có được một lần cơ hội ở linh nhãn của linh mạch chủ trong Quảng Hải Tiên thành để tiến hành đột phá Trúc Cơ kỳ. Trước đây, loại tán tu không có bối cảnh không có tài nguyên như Niếp Trọng, chỉ có đi chiến trường Xuất Vân quốc liều mạng thì mới có thể tranh được một tia cơ hội Trúc Cơ. Mà bây giờ, vô số tán tu của Quảng An phủ đều có thể giống như Niếp Trọng, không cần đi chiến trường Xuất Vân Quốc liều mạng, cũng có thể đạt được một phần tiền đồ không tồi. Đám người Niếp Trọng là một ví dụ điển hình. Từ tán tu vốn không có gì, Trúc Cơ suôn sẻ. Bây giờ theo Niếp Trọng thành công Trúc Cơ, kỹ xảo luyện khí của hắn lại có đột phá mới, từ đó đã có thể luyện chế hạ phẩm pháp khí cấp hai dưới sự trợ giúp của Dung Linh Lô rồi. Bằng cách này, thu nhập của Niếp Trọng không chỉ tăng vọt, hơn nữa vị trí của hắn trong nhà máy cũng được cải thiện đáng kể. Không phải sao, khu công nghiệp số 7 ở thành đông, một xưởng làm việc mới xây dựng nằm trong năm nhà máy sản xuất pháp khí của Quan Hải tiên thành, đề bạt Niếp Trọng làm người phụ trách phân xưởng này, cũng chính là chủ nhiệm phân xưởng. Từ nay trở đi, Niếp Trọng cũng coi như đã là một quan chức. Nếu đặt trong khoảng thời gian mới vào xưởng, một chủ nhiệm phân xưởng chỉ quản lý phàm nhân và tán tu, căn bản sẽ không bị loại tu sĩ như Niếp Trọng để vào mắt. Nhưng theo thời gian Niếp Trọng ở trong nhà máy ngày càng dài hơn, tận mắt chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của nhà máy và thu nhập của các tán tu làm việc trong nhà máy tăng lên đáng kể. Niếp Trọng cái chủ nhiệm phân xưởng này cực kỳ có giá trị, cũng tiếp tục nước dâng thì thuyền lên. Một đường đi tới, người khác nhìn thấy đồng phục mới tinh trên người Niếp Trọng, trong mắt đều tràng ngập vẻ hâm mộ. - Lão Niếp, ngươi đừng có mà phô trương, nói cho ngươi biết, ta đã xin chuyển đến khu công nghiệp số 9 rồi! Quả nhiên, khi Niếp Trọng nghe nói như vậy, dựng thẳng tai lên, vội vàng nói: - Tư Đồ lão đệ, chuyện gì mau nói. Làm sao mà ngươi có thể tiến vào khu công nghiệp số 9? Đó không phải là khu công nghiệp mà chỉ có dòng chính của Trần gia mới có thể vào được hay sao? Mặc dù Trần gia một lòng muốn biến Quan Hải Tiên Thành thành một tiên thành công nghiệp, nhưng cho dù là tiên thành công nghiệp, mức độ bảo mật nội bộ cũng khác nhau. Ví dụ như công tác sản xuất pháp khí cấp 1, cấp 2 có hàm lượng kỹ thuật thấp thì được sản xuất ở trong 8 khu công nghiệp ở phía thành đông. Mà hàm lượng kỹ thuật cao hơn, ví dụ như linh giáp mà Trần gia vẫn thần thần bí bí chế tạo, tự động chế tạo linh phù thì được đặt ở khu công nghiệp số 9 ấ ấ có cấp bậc bảo mật cao nhất. Và khu công nghiệp số 9 dù chỉ có một khu công nghiệp duy nhất, nhưng diện tích thực tế của nó lại lớn hơn rất nhiều so với cả 3 khu công nghiệp phía thành đông cộng lại. Vị trí của khu công nghiệp số 9 nằm ở vòng ngoài phía thành bắc, trước đây khu công nghiệp này, chỉ có tộc nhân của Trần gia và con cháu dòng chính của gia tộc phụ thuộc Trần gia, mới có thể xin gia nhập. Hơn nữa điều kiện nộp đơn cũng cực kỳ nghiêm khắc, không chỉ phải trải qua trùng trùng điệp điệp kiểm tra thân phận, còn phải lập lời thề đại đạo trước khi tiến vào. Có thể nói, trong khu công nghiệp số 9 này, tất cả đều là tài sản cốt lõi nhất của Trần gia. Theo lý thuyết, nơi như vậy thì Trần gia không thể để một người ngoài vào mới đúng. Tư Đồ Tuấn thấy Niếp Trọng vẻ mặt khó có thể tin được, hắc hắc cười nói: - Ta ở rể Trần gia rồi! - Ngươi... Niếp Trọng chỉ vào Tư Đồ Tuấn, khuôn mặt co giật một trận: - Tên ăn bám, thật không biết xấu hổ! - Ngươi cứ ghen tị đi, nương tử của ta không chỉ xinh đẹp mà còn ôn nhu săn sóc, Tư Đồ Tuấn bĩu môi: - Tán tu muốn ở rể Trần gia nhiều như cá cược qua sông, những người còn lại như các ngươi, chính là chua! Niếp Trọng nhìn Tư Đồ Tuấn đắc ý không thôi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn. - Ai, Niếp Trọng, ngươi đừng đi, còn chưa trò chuyện xong đâu! - Đừng làm phiền lão tử! - Ai, nói cho cùng thì vẫn là ghen tị mà thôi. - Cút! - ...... ......