Suy nghĩ cẩn thận, hắn đạt được phương pháp tu hành Thần Quang Hải từ Thần Tuyệt chân nhân thông qua kim sắc kinh văn. Sau đó hắn lại từ trong ký ức của vị tiên nhân ngã xuống kia biết được, Thần Quang Hải chính là pháp môn do đối phương tự sáng tạo. Nhưng bây giờ hãy xem ra, rõ ràng là vị tiên nhân đã ngã xuống kia nói dối. Thần Tuyệt chân nhân có lẽ còn không hiểu rõ Thần Quang Hải bằng Trần Đạo Huyền, trí nhớ của hắn không có giá trị tham khảo gì. Mà vị tiên nhân ngã xuống kia vì sao phải nói dối? Rõ ràng môn công pháp này không phải do hắn sáng tạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại nói là tự hắn sáng tạo, hơn nữa còn không keo kiệt truyền thừa môn công pháp này. Trừ khi... Môn công pháp này không hoàn chỉnh! Đột nhiên, Trần Đạo Huyền chợt cảm thấy rất nhiều thứ không giải thích được, trong nháy mắt lại dễ dàng hiểu được. Môn công pháp này... Không phải là công pháp cơ sở để thế lực lớn nào đó ở thượng giới lựa chọn đệ tử môn nhân chứ?? Nghĩ đến đây, trái tim của Trần Đạo Huyền đập thình thịch. Ánh mắt hắn nhìn về phía bức tinh đồ trước mắt, lập tức trở nên nóng bỏng. Cho tới nay, Trần Đạo Huyền dù có Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh. Nhưng công pháp luyện khí bản thân tu hành chỉ là Càn Nguyên kiếm kinh của Càn Nguyên Kiếm Tông. Không thể nói Càn Nguyên Kiếm Kinh không tốt, dù gì đây cũng là một môn tu hành luyện khí của Đại Thừa Chân Tiên. Nhưng so sánh với Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh của Trần Đạo Huyền, môn công pháp này quá kém cỏi. Nhưng chợt, Trần Đạo Huyền lại nghĩ đến. Thần Quang Hải là Luyện Thần Pháp Môn, liệu Thần Quang Hải hoàn chỉnh thì sẽ liên quan đến phương pháp luyện khí sao? Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền bắt đầu thấp thỏm không yên. Bây giờ hắn giống như một người nghèo đứng trước Bảo Sơn, trong đầu tưởng tượng kho báu trong Bảo Sơn có những gì. Nhưng lại không biết, muốn có được kho báu trong bảo sơn thì phải mở cửa kho báu trước mới được. Trong thoáng chốc. Thanh âm của bạch y đạo nhân đánh thức Trần Đạo Huyền. ố - Ngươi xác định muốn chọn bảo vật này? Trần Đạo Huyền phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: - Tiền bối, ta xác định! - Tốt! Bạch y đạo nhân gật gật đầu, lập tức nhẹ nhàng vung tay lên, tiểu tháp cùng tiểu phiên trước mặt hắn lập tức biến mất không thấy, chỉ còn lại có một bộ tinh đồ. - Đi! Bạch y đạo nhân khẽ quát một tiếng, chỉ thấy bức tinh đồ này hóa thành một hạt quang điểm, trực tiếp chui vào trong đan điền khí hải của Trần Đạo Huyền. Trần Đạo Huyền hoảng sợ, hắn đầu tiên là sờ sờ chỗ đan điền của mình, rồi nghĩ tới hắn hiện tại đang ở ý thức thể, nơi này là không gian ý thức, làm sao lại có thứ gì đó chui vào đan điền của hắn được. Nhưng Trần Đạo Huyền vẫn chưa phát hiện ra, trong hiện thực, trong đan điền khí hải của hắn, một bức tranh chậm rãi triển khai. Rất nhanh, bức tranh này bao phủ toàn bộ bầu trời đan điền khí hải. Cuối cùng, bức tranh trống rỗng này, trực tiếp thu hai ngôi sao một lớn một nhỏ trên đan điền vào, mà hai ngôi sao này chính là Không Gian kiếm ý cùng Ti Vũ kiếm ý của Trần Đạo Huyền biến thành. ...... Trong không gian thí luyện. Bạch y đạo nhân nhìn Trần Đạo Huyền đang xem xét đan điền, mở miệng nói: - Nếu đã chọn xong bảo vật, vậy thì đi xông vào Thông Thiên tháp kia đi, hy vọng... Ngươi có thể nhập vào mạch này. Vô số năm qua, vô tận Tiên Vực, Bạch y đạo nhân đã gặp qua quá nhiều thiên tài. Trong trí nhớ của hắn, loại thiên tư như Trần Đạo Huyền, thậm chí ngay cả trung đẳng cũng không tính là. Hắn từng thấy qua người một ngày thành tiên, càng thấy có người sinh ra đã là kim tiên. So sánh với thiên tư của các sự tồn tại vô cùng yêu nghiệt, Trần Đạo Huyền là người cầu đạo từ phàm nhân quật khởi từng chút một, thật sự cũng không khác gì con kiến hôi. Nghe bạch y đạo nhân nói, Trần Đạo Huyền bất chấp kiểm tra lại, chắp tay với bạch y đạo nhân, trực tiếp đi về phía Thông Thiên tháp. Nhìn Trần Đạo Huyền chậm rãi đi vào cửa tháp, bạch y đạo nhân lẩm bẩm nói: ể - Hy vọng, ngươi có thể bái nhập môn đi... Trong không gian thí luyện trống trải và yên tĩnh, hắn không thể nghe thấy giọng nói của chính mình. Bước vào tầng đầu tiên của Thông Thiên tháp. Cảnh tượng trước mắt Trần Đạo Huyền biến hóa. Lắc lắc đầu có chút choáng váng, Trần Đạo Huyền phát hiện, trước mắt là một khu sơn lâm. Chỉ là, phương thiên địa bên này đối với hắn có một cỗ áp lực khủng bố đến cực điểm. Trần Đạo Huyền phát hiện ở nơi này, ngay cả pháp lực vận chuyển trong cơ thể cũng trở nên vô cùng ngưng trệ. Trần Đạo Huyền thử phóng pháp lực ra ngoài, lại hoảng sợ phát hiện, phương thiên địa này đối với hắn ước thúc quá lớn, hắn ngay cả phóng pháp lực ra ngoài cũng không làm được. Trong lòng Trần Đạo Huyền trầm xuống, hắn lần thứ hai phóng thần thức ra ngoài. Thần thức lại có thể thò ra ngoài cơ thể, nhưng chỉ có thể kéo dài đến bên ngoài cơ thể bảy thước, không sai, chính là 7m, tuyệt đối không tới 8m! Phải biết rằng, ở bên ngoài, Trần Đạo Huyền có thể kéo dài thần thức đến ngoài cơ thể hơn bảy trăm dặm. - Rốt cuộc là thế giới biến thái gì! Trần Đạo Huyền sợ ngây người.