Thế giới nội vực vô cùng rộng lớn. Nhưng trong mắt Yêu Đình Đế Quân, vị giới yêu Chân Tiên cấp đỉnh phong này, lại chả xa bao nhiêu. Dùng tốc độ độn tốc của hắn, nhiều nhất là ba ngày liền có thể chạy tới tiên mộ chỗ Trần Đạo Huyền. Tuy nhiên, tại thời điểm này. Trong tiên mộ. Trần Đạo Huyền đã nuốt con trùng binh lục tinh cuối cùng vào khiếu huyệt. Ngay trong nháy mắt khi một con trùng binh lục tinh cuối cùng bị khiếu huyệt của hắn cắn nuốt, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận lại thành hình trong thần thể Trần Đạo Huyền. 1800 khỏa tinh thần khiếu huyệt, mỗi một viên đều tản mát ra năng lượng ba động vô cùng khủng bố. 1800 viên tinh thần khiếu huyệt thông qua Chu Thiên Tinh Đấu đại trận dung hợp thành một thể, càng bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố vượt qua Chân Tiên bình thường. Mà bây giờ, cỗ lực lượng này lại bị Trần Đạo Huyền hàng phục. Nhưng mà đây cũng không phải là chỗ khiến Trần Đạo Huyền kích động, chỗ chân chính làm cho hắn kích động chính là, chịu ảnh hưởng của 1800 viên tinh thần khiếu huyệt, tu vi thần thể của hắn đang không ngừng cuồng bạo. Mặc dù từ thôn phệ con trùng binh lục tinh đầu tiên đến bây giờ, hắn chỉ hao phí không đến mười ngày. Nhưng tu vi thần thể của hắn lại trực tiếp từ cảnh giới ngũ kiếp Thiên Tôn tăng vọt lên cảnh giới bát kiếp Thiên Tôn. Không chỉ vậy, tu vi thần thể của hắn vẫn còn cuồng trướng. Trần Đạo Huyền cảm giác, thần thể của hắn càng ngày càng có xu thế năng lượng hóa triệt để. Dường như chỉ thiếu một cước lâm môn, thần thể của hắn có thể hoàn toàn thuế biến. - Không, cho dù bây giờ ta không làm gì cả, với sức mạnh của 1800 khỏa tinh thần khiếu huyệt này, thần thể của ta cũng sẽ thuế biến đến bước đó! Trần Đạo Huyền thầm nghĩ. Chân Tiên! Tu sĩ cầu cả đời, bất quá đắc đạo thành tiên, phi thăng thượng giới. Mà bây giờ, Trần Đạo Huyền nắm cảnh giới này trong tầm tay. ầ ề ằ ắ ắ Nguyên bản Trần Đạo Huyền cho rằng, khi hắn thật sự đi tới bước này, hắn sẽ vô cùng hưng phấn, kích động. Nhưng phản ứng của hắn, bình tĩnh hơn nhiều so với hắn nghĩ. Cũng giống như sự thuế biến đang diễn ra trong thần thể của hắn, tất cả mọi thứ chỉ là nước chảy thành sông. Điều duy nhất Trần Đạo Huyền không ngờ tới chính là, cuối cùng hắn lại đi trên một con đường hoàn toàn khác với tiên đạo. Cảm thụ được sự thuế biến của thần thể, lúc này Trần Đạo Huyền ngoại trừ yên lặng chờ đợi ra, dường như không làm được gì khác. Không! Một điều nữa! Trần Đạo Huyền đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức lấy một kiện linh bảo từ trong nhẫn trữ vật ra. Bảo vật được gọi là Khai Thiên phủ. Lại nói tiếp, sở dĩ Thí Đế thiên tôn chiến lực siêu quần, có thể áp đảo một thời đại, tất cả đều dựa vào bảo vật này. Chỉ là bảo vật này, chỉ có bước lên thần thể đại đạo mới có thể vận dụng. Trần Đạo Huyền đã từng tự mình thử qua, pháp lực của hắn một chút tác dụng đối với nó cũng không có. Nhưng bây giờ... Trần Đạo Huyền lần nữa cầm cán cự phủ. Ngay trong nháy mắt hắn cầm nó, trước mắt Trần Đạo Huyền chợt đen sầm. Tiếp theo, dường như ý thức của hắn được kéo đến một vùng đất hỗn loạn. Không trên không dưới, không trái không phải, dĩ nhiên cũng không thiên không địa. Nơi này còn tịch mịch hơn so với hư không vô tận, thời gian ở mảnh đất hỗn độn này cũng không có chút ý nghĩa nào. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là 100 triệu năm, có lẽ chỉ có một hơi thở. Ở trong phiến hỗn độn này, Trần Đạo Huyền thấy được một cự nhân! Một cự nhân mình đầy vết thương, thở dốc không ngừng. Cự nhân chân trần, tay cầm một cự phủ, ánh mắt kiên nghị. Cự nhân ngừng thở, một tay giơ cự phủ lên, khẽ nhả một ngụm trọc khí, miệng nói: - Khai thiên! Theo âm thanh này. ỗ ổ ầ ề Trong hỗn độn lập tức sinh ra một vụ nổ lớn, Trần Đạo Huyền căn bản không thể hình dung vụ nổ này. Chỉ là sau vụ nổ này, trong hỗn độn sinh ra thứ gì đó mang tên vật chất, sau đó cũng có không gian, có thời gian. Thậm chí, Trần Đạo Huyền còn nhìn thấy một tia vàng quen thuộc chợt lóe rồi biến mất. - Đó là... Kim sắc kinh văn phải không? Trần Đạo Huyền không kịp nhìn kỹ, sau một khắc, ý thức của hắn liền bị dời ra khỏi phiến hỗn độn này. Tuy rằng ý thức bị dịch chuyển ra khỏi phiến hỗn độn đó, nhưng hình ảnh cự nhân cầm Bàn Cổ phủ khai thiên, lại khắc thật sâu trong đầu Trần Đạo Huyền. Muốn quên cũng không thể quên. - Khai Thiên Thần Vận! Trần Đạo Huyền lẩm nhẩm: - Không nghĩ tới trong mảnh vỡ Bàn Cổ phủ nho nhỏ này lại ẩn chứa Khai Thiên Thần Vận! Phần cơ duyên này, quả nhiên là... Không trách Trần Đạo Huyền kích động như vậy, hắn không nghĩ tới cái cự phủ trong tay Thí Đế thiên tôn lại thật là mảnh vỡ của Bàn Cổ phủ! Càng khó tin hơn là mảnh vỡ Bàn Cổ phủ lại ẩn chứa Khai Thiên Thần Vận! - Quả nhiên, thần thể đại đạo mà ta với Thí Đế thiên tôn đi chính là con đường lấy lực chứng đạo! Khi Hồng Hoang chưa thành, tiên đạo cũng chỉ là một trong đại đạo. Thần thể chi đạo không hề yếu hơn tiên đạo, chỉ là sau khi tiên đạo thịnh vượng, tu sĩ đi thần thể chi đạo chân chính càng ngày càng ít. Hai con đường này không phân cao thấp, chỉ có tu sĩ mới phân chia cao thấp. Cường giả thần thể chi đạo như Bàn Cổ Đại Thần, cường giả tiên đạo như Hồng Quân Thánh Nhân, làm gì có chuyện thần thể chi đạo không bằng tiên đạo đâu. Quan trọng hơn là thần thể chi đạo ở Phượng Vẫn giới có ưu thế không gì sánh được —— đó là không cần độ kiếp cũng có thể đạt tới cấp độ Đại Thừa Chân Tiên. Thí Đế thiên tôn ngã xuống ở bước cuối cùng. Trần Đạo Huyền vì học xong Liệt Tinh Thuật, cho nên mới bước ra được bước cuối đó. Hết thảy chỉ có thể nói, là thời, là mệnh! Cảm thụ được Khai Thiên Thần Vận trong đầu, Trần Đạo Huyền không nỡ bỏ phí, hắn không biết lần tới Bàn Cổ phủ cho hắn quan sát Khai Thiên Thần Vận là ngày tháng năm nào. ầ ầ ắ Theo thời gian trôi qua, Khai Thiên Thần Vận trong đầu hắn sẽ phai mờ đi từng chút một, Trần Đạo Huyền phải tận lực lĩnh ngộ nó càng nhiều trước khi nó bị quên lãng. Bây giờ, rốt cuộc Trần Đạo Huyền đã hiểu vì sao Thí Đế thiên tôn chỉ có tu vi thần thể bát kiếp Thiên Tôn lại có thể giết giới yêu cấp Chân Tiên như giết chó. Chìa khóa chính là ở Khai Thiên Thần Vận. Mặc dù Trần Đạo Huyền không biết đối phương qua thời gian mấy vạn năm lĩnh ngộ được bao nhiêu, nhưng đối phương có thể chém giết Yêu Đình Đế Quân đời trước, chắc chắn là dựa vào Khai Thiên Thần Vận và Bàn Cổ phủ trong tay hắn. Trần Đạo Huyền không có mấy vạn năm để tìm hiểu Khai Thiên Thần Vận, nhưng hắn có thứ đồ còn biến thái hơn ——《 Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh 》! Hắn không khỏi nghĩ tới kim quang lóe lên rồi biến mất trong hình ảnh Bàn Cổ khai thiên. - Quả nhiên, kim sắc kinh văn của ta chính là bảo vật đản sinh từ thời Hồng Mông! Trần Đạo Huyền thầm nghĩ. Lắc đầu bỏ đi tạp niệm, hắn lập tức vận chuyển ngôi sao ngộ tính trong thần thể. Theo ngôi sao ngộ tính bốc cháy, ngộ tính của hắn bắt đầu tăng lên. Lần này, Trần Đạo Huyền trực tiếp tăng ngộ tính lên trạng thái trước nay chưa từng có – 1000 lần! Ngộ tính gấp 1000 lần, hiện tại ngôi sao ngộ tính của hắn chỉ kéo dài được tối đa là một nén nhang. Nhưng Trần Đạo Huyền chờ không kịp nữa rồi. Khai Thiên Thần Vận càng lúc quên đi càng nhiều, hắn cần phải tận hết khả năng lĩnh ngộ nó trong vòng một nén nhang, dù cho chỉ lĩnh ngộ được chút da lông. Ngộ tính gấp 1000 lần gia trì, Trần Đạo Huyền cảm giác hình ảnh Bàn Cổ khai thiên trong đầu mình trở nên cực kỳ chậm chạp. Dần dần, hắn thấy được. Hắn thấy đại đạo vận chuyển trong thần thể của Bàn Cổ. - Đại đạo pháp tắc thật là mênh mông! Trần Đạo Huyền bị rung động bởi đại đạo pháp tắc trong thần thể của Bàn Cổ, so với nó, đại đạo pháp tắc trong thần thể của hắn tựa như là những vẽ nét nguệch ngoạc của trẻ con, trông thật buồn cười. Bất quá, Trần Đạo Huyền không nhụt chí. Vì hắn biết, người hắn nhìn thấy chính là Đại Thần khai mở Hồng Hoang. ể ỗ ấ Thời điểm hỗn độn còn chưa mở, vị này càng xứng đáng là người mạnh nhất trong vô số Tiên Thiên Thần Ma! Đại đạo trong thần thể của hắn đương nhiêm mênh mông vô cùng1 Chỉ cần liếc qua, Trần Đạo Huyền liền đầu váng mắt hoa, không còn dám dòm ngó đại đạo trong thần thể của Bàn Cổ nữa, hắn chỉ dám quan sát quỹ tích của một búa khai thiên này. Trong mộ địa, Trần Đạo Huyền nhắm nghiền hai mắt, không ngừng khoa tay múa chân